Tịch Trung Thư tin tưởng phẩm cách của Giản Vân Đình. Ông định gật đầu thì bỗng xuống đôi giày vải rách bươm của , trầm ngâm một lúc : “Chờ một chút.”
Nói xong, ông liền bước trong nhà.
Những năm qua, ông sống như một sống hồn. Quần áo rách nát ông cũng chẳng màng mua mới. Con gái mất, cháu ngoại ở bên cạnh, tâm hồn ông dường như cũng theo con gái về với đất.
Bây giờ, ông lên.
Khi Tịch Trung Thư xuất hiện nữa, bộ áo khoác bông cũ bằng một bộ sạch sẽ, trông ông tươm tất, gọn gàng lạ thường.
Mặc dù vẫn là khuôn mặt già nua , nhưng đôi mắt vốn mờ đục giờ đây ánh lên vẻ tinh lạ thường.
"Chàng trai trẻ, chúng thôi."
Giản Vân Đình gật đầu, theo ông cụ khỏi sân. Khi đến nhà họ Lý, Tịch An ngủ say. Sau khi ăn uống no nê, tâm trạng còn căng thẳng nữa, thằng bé giường bao lâu thì chìm giấc mộng.
Lý Văn Thư thấy Giản Vân Đình dẫn theo một ông lão phong thái cương trực nhà, lập tức đoán phận của ông.
"Ông là ông ngoại của An An đúng ạ?"
Tịch Trung Thư gật đầu: " , cô gái. Là đây. Hôm nay thật may các cháu, cảm kích. Cháu ngoại hiện giờ đang ở ?"
"Ông Tịch, chúng phòng khách ạ. An An mới ngủ, ngủ ngon. Cháu thấy bé khá mệt. Hay là chờ một lát nữa mới đánh thức bé dậy nhé?"
Nghe , ông Tịch liền xua tay.
"Thằng bé tội nghiệp, cứ để nó ngủ thêm một giấc cho . Chúng trong ."
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-532.html.]
Vào trong nhà, hai bên tự giới thiệu qua về và kể chuyện xảy một nữa.
"Ông Tịch, cháu nghĩ thể để An An tiếp tục ở nhà nữa. Cứ như thế thì thằng bé sẽ . Cái bác của thật sự chẳng đáng mặt lớn."
Nhắc đến việc , ông Tịch liền kìm mà nổi giận. Lúc đầu, họ tỏ , rằng chăm sóc Tịch An, nên ông mới đau lòng giao đứa bé cho họ nuôi dưỡng. Ai ngờ, họ chỉ nhăm nhăm tiền trợ cấp mà thôi. Lấy tiền mà gì, còn hành hạ đứa bé nông nỗi , đúng là lá gan to bằng trời.
"Yên tâm , hôm nay sẽ đón An An về, để nó sống với , tuyệt đối để nó chịu đựng thêm bất kỳ điều gì nữa."
Ông Tịch , quên thêm vài lời cảm ơn. Tịch An ngủ ngon, ông lão cũng trong phòng khách chờ.
Trò chuyện một lúc câu chuyện dần chuyển sang những chủ đề khác. Lý Văn Thư chỉ ông là nghiên cứu khoa học, nhưng rõ ông chuyên sâu lĩnh vực nào. Qua trò chuyện, cô mới ông trong lĩnh vực cơ khí.
Lý Minh Hạ bên cạnh xong liền trở nên hứng thú.
"Ông Tịch, hiện tại cháu mở một nhà máy nhỏ, cũng là nghiên cứu về đồ điện, tạo một thương hiệu, sản xuất các thiết như tivi, radio. Không đến lúc đó thể xin ông chỉ bảo ạ?"
Câu của khiêm tốn, ông Tịch hề cảm thấy khó chịu.
Trước đây công việc của ông phức tạp hơn nhiều so với những thứ . Sau đó, ông nghỉ hưu vì tuổi tác cao, mắt cũng còn sáng rõ như thuở nào. Bây giờ Lý Minh Hạ , ông liền vui vẻ đồng ý ngay.
"Tất nhiên , nhà máy của cháu ở ? Để hôm nào qua xem thử."
Món nợ ân tình Lý Văn Thư cứu cháu ngoại ông, nên dù là trai của cô, nếu ông thể giúp thì nhất định sẵn lòng.
Lý Minh Hạ vui mừng đến nỗi khép miệng, ngừng nháy mắt với em gái, thầm nghĩ cô em quả thật tệ, cũng nhờ cô mà hưởng phúc lây.