"Tất cả đều tại !"
Thường Phụng hề cảm kích, dậm chân, nước mắt tuôn như mưa, phắt đầu bỏ chạy.
Mẹ Thường vội vàng hốt hoảng đuổi theo, nhưng bà tuổi cao, thể đuổi kịp Thường Phụng nhanh nhẹn? Chẳng mấy chốc còn thấy bóng dáng cô nữa.
Còn về phía Sở Phiên, mang hai chiếc áo về, một chiếc tặng , chiếc còn dành riêng cho vị hôn thê của .
"Sao hôm nay con sực nhớ đến mua áo cho thế?"
Nhận chiếc áo, Sở bất ngờ, vui mừng khôn xiết, khỏi cảm động.
Bà lấy chiếc áo khỏi túi, khoác lên thử. Đó là một chiếc áo khoác dáng dài màu kaki.
Mèo Dịch Truyện
Mẹ Sở khi ướm thử, càng thấy ưng ý.
Chiếc áo bà trông quá tuổi, nhưng cũng kiểu dáng quá trẻ con, thiếu sự đĩnh đạc, chung là vặn và phù hợp.
Bà khỏi ném ánh mắt đầy nghi hoặc về phía con trai: "Con mua chiếc áo ở thế? Chẳng lẽ là Thu Thu giúp con chọn?"
Sở Phiên bất đắc dĩ: "Mẹ , thật sự tin gu thẩm mỹ của con ?"
Thấy vẫn tỏ thái độ bán tín bán nghi, Sở Phiên đành kể cặn kẽ câu chuyện gặp hôm nay.
"Lúc đó con thấy hai đang gây sự ồn ào ở cửa hàng, đám đông hiếu kỳ vây quanh đông nghịt, con cũng chen lấn xô đẩy bên trong. Con định bụng sẽ bỏ , nhưng phát hiện áo ở đây chỉ chất lượng mà mẫu mã còn ưng mắt, giá cả đối với gia đình cũng chẳng vấn đề lớn. Trong phút chốc con cảm xúc chi phối nên mua luôn, cũng coi như là giúp đỡ chủ cửa hàng một tay."
Mẹ Sở cũng thấy bực lây, dù bà cũng thấy chiếc áo , hẳn chủ cửa hàng là con mắt tinh tường.
"Con mua ở cửa hàng nào ?"
Sở Phiên cố gắng hồi tưởng, khó khăn lắm mới nhớ và tên cửa hàng của Lý Văn Thư.
Mẹ Sở thoáng chớp mắt, khuôn mặt bà lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc: "Con nữa xem, là cửa hàng nào cơ?"
Sở Phiên kiên nhẫn lặp tên cửa hàng một nữa.
"Ôi trời ơi! Đó chính là cửa hàng của cô gái mà dì Trương vẫn thường xuyên lui tới đó!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-427.html.]
Mẹ Sở vỗ đùi cái đét, bà còn cùng Trương Thục Phương vui vẻ sắm sửa ở đó nữa là đằng khác.
Sở Phiên đến Trương Thục Phương nhưng ngờ cũng về cửa hàng đó, thoáng chốc ngạc nhiên tột độ.
"Không , báo ngay chuyện với dì Trương."
Thấy trời còn sớm, Sở liền vội vã lên đường đến nhà Giản Vân Đình.
Trong nhà ai, Sở Phiên cũng ý định nán . Anh chỉ lập tức mang chiếc áo mua đến tận tay Hứa Thu.
Trong lòng cũng khỏi băn khoăn liệu Hứa Thu thích kiểu áo .
Thực , trong lòng Sở Phiên cũng đôi chút bất an.
Anh và Hứa Thu là bạn học đại học, yêu suốt mấy năm đại học, tình cảm của họ vô cùng bền chặt.
Dù hai gia đình sự chênh lệch đôi chút, nhưng điều đó lung lay tình yêu của họ.
Gia đình Sở Phiên cũng thuộc tuýp khá cởi mở và phóng khoáng, hề đặt nặng vấn đề môn đăng hộ đối ép buộc Sở Phiên tìm một cô gái gia thế tương xứng.
Vì , khi gặp Hứa Thu, Sở cũng thực lòng yêu mến vẻ tự nhiên và sự phóng khoáng toát từ cô gái .
Tháng , hai mới đính hôn, nhưng ngày lành tháng cho hôn lễ vẫn ấn định.
Chuyện đó cũng cần quá vội vàng, dù họ yêu nhiều năm, thêm một chút thời gian nữa cũng chẳng . Bởi cả hai đều tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm và tình cảm chân thành của đối phương.
Khi đến nhà Hứa Thu, bố Hứa thấy Sở Phiên ghé thăm liền vội vã mở cửa mời , và giục Hứa mau chóng gọi Hứa Thu .
Hứa Thu tan , đang trong phòng riêng để thư giãn thì thấy gọi tên .
Bố Hứa quá đỗi nhiệt tình khiến Sở Phiên khỏi cảm thấy đôi chút lúng túng. Anh thực hề ý định nán dùng bữa, chỉ đơn thuần là đến đưa chiếc áo cho Hứa Thu.
Hứa Thu bước thấy Sở Phiên, đôi mắt cô lập tức ánh lên vẻ rạng rỡ.
Dạo gần đây nhân viên nhà máy thực phẩm đều thêm giờ liên tục, cô dù là nhân viên kế toán cũng thể tránh khỏi cảnh tăng ca triền miên. Tính , hai cũng cả mấy ngày gặp mặt .