cô rằng, chính vì giá của hai bộ quần áo mà cả gia đình Thường Phụng nổ một trận cãi vã long trời lở đất.
"Mẹ, cho con thêm hai trăm đồng nữa!"
Vừa về đến nhà, Thường Phụng vội vàng gọi lớn.
Mẹ Thường giật thon thót, vội vã chạy xem con gái chuyện gì. Thấy con vẫn lành lặn, bà mới thở phào một dài.
"Sao con đòi nhiều tiền đến ?"
Bà cứ tưởng Thường Phụng gặp chuyện gì lớn, thấy cô mới thắc mắc hỏi.
"Con thích hai bộ quần áo nhưng tiền đủ, giờ trong tay chỉ còn hơn hai trăm thôi."
Thường Phụng thẳng, thấy bàn trái cây tươi, mắt cô sáng lên xuống ăn ngon lành.
"Quần áo gì mà đắt c.ắ.t c.ổ thế, !"
Bình thường Thường tính vốn hiền lành, nhưng bà nhíu mày, kiên quyết từ chối thẳng thừng yêu cầu của con gái.
"Tại chứ?"
Thường Phụng tròn mắt , thể tin nổi vì cô cứ nghĩ sẽ lập tức móc ví cho .
"Quần áo đó quá đắt, chắc chắn chủ cửa hàng thấy con còn trẻ nên cố tình chèo kéo lừa gạt con. Hơn nữa, con còn đang học, cần thiết mặc đồ đắt như gì."
Mẹ Thường hiểu tính con, bèn kiên nhẫn khuyên nhủ.
Thường Phụng như đứa trẻ con ương bướng: "Con cần , con hai bộ quần áo đó!"
Mẹ Thường con gái cho tức đến mức đau cả tim gan: "Phụng Phụng, con bốn trăm đồng thể mua bao nhiêu thứ ? Số tiền đó khi còn đủ để chạy một suất việc đàng hoàng cho con đấy!"
"Con chỉ cần quần áo!"
Giọng Thường Phụng ngập tràn bực tức, gắt gỏng .
Lúc bố Thường về đến nhà, thấy hai con đang cãi ỏm tỏi mà chẳng hiểu đầu đuôi .
"Có chuyện gì thế?"
"Bố!"
Thường Phụng lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay bố: "Con mua hai bộ quần áo nhưng chịu cho con tiền."
"Muốn mua thì cứ mua, con cho thì bố cho!"
Bố Thường liếc một cái sắc lẻm, lấy từ ví một tập tiền đưa cho Thường Phụng: "Thế đủ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-419.html.]
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu của ông đầy vẻ dứt khoát.
Thường Phụng vui mừng nhận lấy, đếm tiền, nhưng mặt cô lập tức dài : "Bố, chỉ một trăm ba ? Con cần hai trăm cơ."
Bố Thường ngớ : "Con xem cần bao nhiêu?"
"Hai trăm!"
Nghe con gái , bố Thường nhăn mặt : "Nhiều quá, con chọn cái nào rẻ hơn một chút?"
"Bố như ? Bố hứa với con mà!"
Thường Phụng tức đến tím cả mặt, nhưng dù cô năn nỉ thế nào, gia đình cũng chịu đưa thêm tiền.
Điều khiến Thường Phụng – cô nàng vốn quen chiều chuộng từ bé – tức đến phát , chạy ù phòng đóng sầm cửa . Thậm chí cô còn ăn tối.
Mẹ Thường ngoài cửa phòng kiên trì khuyên nhủ suốt nhưng Thường Phụng nhất quyết .
"Văn Thư, và Tĩnh Mỹ xem phim, sẽ về muộn. Em nhắn với cả nhà giúp là đừng đợi cơm tối nhé."
Lúc đóng cửa hàng, Lý Minh Hạ đến đón Trương Tĩnh Mỹ.
"Được , hai , chơi vui nhé."
Lý Văn Thư lẳng lặng theo bóng dáng hai họ một lúc, khẽ , gật đầu.
Mặt Trương Tĩnh Mỹ đỏ, nhưng ánh chiều tà nhá nhem thì rõ.
Sau đó, hai mới rời , Lý Văn Thư cùng Lý Đa Mỹ cũng sóng bước về nhà.
Trên đường về, Lý Đa Mỹ mấy định mở lời thôi.
"Có chuyện gì ?"
"Văn Thư, Minh Hạ và Tĩnh Mỹ... họ quen bao lâu ?"
Lý Đa Mỹ khó khăn lắm mới cất lời, ánh mắt cứ dán chặt xuống mũi giày, dám ngẩng lên.
"Quen cũng một thời gian , ?"
Có lẽ vì trực giác, Lý Văn Thư cảm thấy tối nay Đa Mỹ gì đó là lạ, nhưng thể rõ là lạ ở điểm nào.
"Được nửa năm ? Chị thấy họ vẻ hợp ."
Mèo Dịch Truyện
Lý Đa Mỹ gượng gạo: "Chỉ là chị chút ghen tị với Tĩnh Mỹ thôi."
Lý Văn Thư nghĩ rằng cô cũng đang khao khát một mối tình nên an ủi: "Không , chị cũng sẽ thôi, còn trẻ mà, cứ từ từ sẽ đến thôi."