Dù Trương Tĩnh Mỹ quen Lý Minh Hạ một thời gian, và cũng đối xử với cô. Lần từ thành phố bên về, còn đặc biệt mang đặc sản cho cô. Anh bao giờ để ý đến gia cảnh của cô, nhưng chính điều đó càng khiến Trương Tĩnh Mỹ thêm phần tự ti.
Chỉ là cô giấu giếm kỹ, ngay cả bạn như Lý Văn Thư cũng hề nhận .
"Không , chỉ hỏi thế thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là tập trung ôn thi đại học."
Lý Văn Thư nhận thấy sắc mặt cô bạn đổi khác, Trương Tĩnh Mỹ cảm thấy hối thúc, liền thêm: "Chuyện kết hôn là chuyện riêng của hai đứa, bố cũng sẽ can thiệp sâu ."
Trương Tĩnh Mỹ gật đầu, vội vàng xúc vài miếng cơm, như che giấu sự ngượng ngùng của .
Ăn trưa xong, cả hai trở lớp học.
Sau buổi học sáng, các thầy cô trong lớp đều Lý Văn Thư trường.
Chiều hôm đó, khi giảng bài, các thầy cô đều thích gọi Lý Văn Thư trả lời câu hỏi.
Tất nhiên, Lý Văn Thư hề khiến các thầy cô thất vọng, cô trả lời rành mạch tất cả các câu hỏi.
Dường như chẳng gì thể khó cô.
Trương Tĩnh Mỹ bên cạnh, ngón tay siết chặt cây bút, mắt dán chặt bài toán khó mặt loay hoay mãi tìm lời giải.
"Hướng giải của bài là như thế ..."
Lý Văn Thư thấy cô bạn đang gặp khó, nhanh nhẹn hướng giải lên giấy nháp, giải thích rành rọt.
Với sự hướng dẫn của Lý Văn Thư, Trương Tĩnh Mỹ nhanh chóng tìm lời giải.
"Văn Thư, thông minh quá..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-410.html.]
Trương Tĩnh Mỹ Lý Văn Thư với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, trong lòng dâng lên bao cảm xúc khó tả. Lý Văn Thư quá xuất sắc, cô chỉ thể nỗ lực hết để theo kịp cô .
"Thực những dạng bài đều một 'khuôn mẫu' chung, dù biến đổi thế nào cũng vượt ngoài cấu trúc đó. Cậu chỉ cần nhiều sẽ nắm vững quy luật."
Lý Văn Thư mỉm , rút ánh mắt, tiếp tục tập trung bài tập của .
Mèo Dịch Truyện
Sau giờ học, trong lớp nhiều bạn đến hỏi Lý Văn Thư về bài tập. Giờ đây, cô mối quan hệ hòa đồng với trong lớp, bởi vì chỉ học giỏi, xinh , mà tính tình còn dễ chịu, nên chẳng ai nỡ ghét cô.
Ban đầu, chỉ dám điểm của cô mà dám bắt chuyện hỏi bài. kể từ khi tiên phong hỏi bài Lý Văn Thư, tìm đến cô để hỏi bài càng lúc càng đông, và cô giảng bài còn rõ ràng, dễ hiểu hơn cả thầy cô.
"Phi Phi, cứ loay hoay mãi với bài , là đến hỏi Lý Văn Thư ."
Bạn cùng bàn của Tôn Phi Phi thấy cô cứ mải miết với một bài tập liền nhắc khéo.
" thèm hỏi!"
Tôn Phi Phi đỏ bừng mặt, mím chặt môi, vẻ mặt đầy khinh miệt.
Phản ứng của cô dữ dội đến mức khiến bạn cùng bàn nhịn mà liếc cô một cách khó hiểu.
"Không hỏi thì thôi, phản ứng dữ dội gì."
Bạn cùng bàn liếc cô một cái, cầm bài thi của bước về phía Lý Văn Thư.
Cô khác với Tôn Phi Phi, mâu thuẫn gì với Lý Văn Thư. Có một bạn học giỏi như , cớ gì bỏ qua cơ hội học hỏi như chứ?
"Toàn là một lũ nịnh bợ."
Tôn Phi Phi theo hướng bạn cùng bàn bước , Lý Văn Thư đang vây quanh, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm.