Thấy cô đến, Từ Tú Liên thở phào nhẹ nhõm, liền tiến tới : "Văn Thư, chú Chu mời đến nhà ông chăm sóc ông cụ một thời gian. Mẹ sợ một Đa Mỹ xoay sở xuể, may mà con đến kịp lúc."
Chu Văn Bác bên cạnh, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lịch thiệp nhưng ẩn chứa chút áy náy: "Xin phiền gia đình các cô. Mấy ngày nay ông cụ đau ốm, thêm chứng kén ăn, thích lạ chăm sóc. Nếu mời ngoài, chắc chắn ông sẽ ầm lên, nên đành tìm mà ông quen và tin tưởng như cô Tú Liên đây."
Quan trọng hơn nữa là ông cụ thích đồ ăn do Từ Tú Liên nấu.
Lý Văn Thư Từ Tú Liên vốn là phụ nữ hiền lành, nhân hậu, quý mến ông cụ Chu, chắc chắn sẽ chăm sóc ông cụ, nên cô phản đối, chỉ gật đầu: "Mẹ cứ an tâm ạ."
"Thật lòng ngại khi phiền đến con cô như thế ."
Chu Văn Bác lấy một phong bao đỏ đặt lên bàn mặt Lý Văn Thư và Từ Tú Liên, thái độ dứt khoát cho cự tuyệt.
Lý Văn Thư đành chấp nhận, Từ Tú Liên lên chiếc xe sang trọng của Chu Văn Bác.
Sau khi hai rời , cô mới phong bao, phát hiện tiền hề nhỏ. Một xấp tiền dày cộp, ước chừng ba trăm đồng, một khoản thù lao khá hậu hĩnh.
Quả là hào phóng.
Lý Văn Thư định đưa tiền cho Từ Tú Liên, dù thì chính bà mới là giúp đỡ.
Mèo Dịch Truyện
Nhà họ Chu
"Cha , cần mời bất kỳ ai đến chăm sóc cha."
Ông cụ Chu lời con trai thì liên tục lắc đầu, khuôn mặt tỏ rõ vẻ hài lòng.
Ông cụ mấy ngày nay cảm cúm, sức đề kháng của già vốn suy yếu, nên hồi phục chậm chạp, chút khẩu vị nào.
"Người con mời là đồng chí Tú Liên, món ăn do cô nấu chắc chắn cha sẽ thích."
Chu Văn Bác vòng vo, thẳng với cha.
"Tú Liên ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-406.html.]
Vừa nhắc đến tên Từ Tú Liên, ông cụ Chu khỏi nhớ ngay đến món gà hầm nấm ăn ở nhà họ Lý. Mùi vị thơm ngon khó cưỡng vẫn khiến ông thèm nhỏ dãi mỗi khi nhớ !
Ông cụ ho khan vài tiếng. Vẻ hài lòng khuôn mặt lập tức tan biến, đó là một nụ rạng rỡ, đầy mong đợi.
"Nhanh lên, cha xem cô đang ở ? Có thể sắp xếp cho cô ngay ?"
Ông cụ Chu còn kịp để Chu Văn Bác hết câu vội mở cửa bước ngoài.
Lập tức, ông ngửi thấy một mùi thơm lừng ngào ngạt. Ông liền theo hương thơm đến thẳng nhà bếp, thấy Từ Tú Liên đang bận rộn nấu nướng.
Ông Từ Tú Liên bằng ánh mắt dò xét. Sau đó, trong mắt ông tràn đầy vẻ hài lòng và tán thưởng.
Bao nhiêu năm nay, ông cụ Chu thật vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện tình cảm của con trai .
Từ biến cố đó, bao lâu ông còn thấy con trai qua với bất kỳ phụ nữ nào. Với tư cách là cha, ông cụ Chu hiểu rõ con trai hơn ai hết, và ông dễ dàng nhận những tâm tư thầm kín của Chu Văn Bác.
Rõ ràng là con trai ông "để ý" đến , bằng thì cố tình mời cô đến nhà, còn lấy cớ là để chăm sóc ông chứ.
Ông cụ Chu liếc mắt về phía Chu Văn Bác, hừ lạnh một tiếng đầy ẩn ý.
Chu Văn Bác nào tâm tư bố " vị" hết, chỉ chuyên tâm cạnh phụ giúp Từ Tú Liên.
Nghĩ đến ông cụ đang bệnh, Từ Tú Liên nấu những món nặng mùi, mà chỉ chuẩn vài món cháo và rau củ thanh đạm.
Đối với ông cụ Chu quen ăn sơn hào hải vị cùng với Chu Văn Bác, những món cháo và rau củ bất ngờ hợp khẩu vị ông.
Trên bàn ăn, ông cụ Chu ngớt lời khen ngợi Từ Tú Liên, khiến bà ngại ngùng đỏ bừng cả mặt.
Nhà họ Chu lớn, nhưng chỉ hai bố con ông cụ và Chu Văn Bác sinh sống.
Dù lòng chút tò mò, nhưng nghĩ đây là chuyện riêng của gia đình , Từ Tú Liên cũng tiện hỏi thêm.