Bà Lâm thu suy nghĩ, hai vài giây, khẽ thở dài, bếp, để gian riêng tư cho cặp đôi trẻ.
"Tiểu Tuyết, chuyện của chúng với bố , họ hề can thiệp hôn nhân của . Anh cưới ai là tự do của , hơn nữa họ cũng thích em, cũng mong chúng thể sớm kết hôn."
Nhìn thấy Lâm Tuyết, Quách Đào kích động đến mức bật dậy, liền một mạch.
Ánh mắt Lâm Tuyết dừng gương mặt gầy gò của , cô lo lắng cho suốt mấy ngày qua. Mắt cô khẽ chớp, nước mắt bất chợt trào như suối.
Mèo Dịch Truyện
Thấy Lâm Tuyết , Quách Đào ngây , cuống cuồng vội vã gần lau nước mắt cho cô : "Tiểu Tuyết, đừng mà, gì sai em buồn ? thật lòng đấy, chỉ cưới em, chỉ xem em là duy nhất, em... Em sẽ thật sự thích Giản Vân Đình chứ?"
Lòng quặn đau, đến câu cuối cùng, giọng cũng dần trở nên u sầu.
Ai ngờ Lâm Tuyết nắm c.h.ặ.t t.a.y , hít sâu một , ngẩng đầu lên. Đôi mắt trong sáng thẳng Quách Đào, cô nghiêm túc : "Quách Đào, bậy bạ gì ? Em hề thích Vân Đình, đó là lời em dối thôi!"
"Anh mà! Thế... Em sẵn lòng kết hôn với ?"
Nụ rạng rỡ xuất hiện gương mặt Quách Đào, đôi mắt sáng rực, Lâm Tuyết đầy chờ mong và hy vọng.
Lâm Tuyết hỏi thẳng thắn thế, mặt cô chợt đỏ bừng. Cô cắn môi, rướn hôn nhẹ lên má Quách Đào, khẽ cúi đầu: "Em sẵn lòng, chỉ cần chê em còn trọn vẹn, thậm chí thể vẹn tròn thiên chức ..."
Cô còn hết câu Quách Đào vỡ òa ôm chặt lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-392.html.]
"Anh chê, trân quý nhất chính là em!" Quách Đào ôm Lâm Tuyết, vui sướng xoay vòng vòng trong phòng, tiếng vang vọng như đánh đổ cả mái nhà.
Lâm Tuyết bế bổng lên bất ngờ, hốt hoảng vỗ vai , giục thả xuống. Nhận quá đà, Quách Đào vội vàng thả cô xuống.
Má Lâm Tuyết đỏ ửng, cô vẫn còn đang ở trong bếp, chắc chắn thấy hết chuyện bên ngoài ! Nghĩ , cô kìm mà lườm yêu Quách Đào một cái.
Quách Đào vẫn tươi rói, siết c.h.ặ.t t.a.y Lâm Tuyết: "Tiểu Tuyết, tuần chúng cưới nhé!"
"Được." Lâm Tuyết cảm nhận bàn tay ấm áp của siết nhẹ, lòng cô cũng dâng lên một dòng nước ấm, khẽ gật đầu.
Vậy là chuyện trăm năm của đôi trẻ định đoạt. Với tư cách là "ông tơ bà nguyệt", Lý Văn Thư tất nhiên thể tin, còn họ nhiệt tình lôi kéo mời một bữa tiệc linh đình.
"Thôi nào, hai việc gì cứ tốn công tốn của bữa cho hoành tráng thế chứ."
Lý Văn Thư trong nhà hàng quốc doanh, đĩa thịt kho tàu và cá chép xốt chua ngọt mặt, chỉ đành lắc đầu bất lực.
Cô thực sự nghĩ chẳng gì quá to tát, chỉ là thấy một đôi uyên ương hữu duyên bỏ lỡ , nên chỉ giúp họ tháo gỡ vài nút thắt trong lòng. Kỳ thực, những đạo lý đó trong lòng họ rõ, chỉ thiếu một gợi mở mà thôi.
Lâm Tuyết cầm đôi đũa công cộng gắp thức ăn bát cho Lý Văn Thư, cô liền lắc đầu: "Văn Thư, nếu em, thực sự chẳng thể nào thấu tỏ lòng , cũng hành động , em đừng câu nệ quá !"