Vậy nên, dù Vương Mạn Ni gì với Giản Vân Đình, cũng sẽ tin. Dù những chuyện như qua hoang đường như thể truyện thần thoại.
Nhìn bóng lưng rời của Lý Văn Thư, Vương Mạn Ni tức giận dậm chân thùm thụp. Dù cô nắm giữ kịch bản trong tay, nhưng dường như vẫn thể địch phụ nữ .
Nghĩ đến phận bi thảm của Giản Vân Đình trong tương lai, cô thật sự chỉ nghẹn mà tài nào rơi nổi một giọt lệ.
Giản Vân Đình bước khỏi văn phòng thấy ngay Lý Văn Thư đang đợi sẵn ở cửa.
“Đi thôi, công việc xong . Anh đưa em ngoài.”
Lý Văn Thư gật đầu: “Được, chúng sớm chút nhé. Mà ở đó chỗ ăn uống ? Nếu thì nên chuẩn ít đồ ăn mang theo.”
Lên núi thể sẽ tốn khá nhiều sức, nếu đồ ăn thì e là đến lúc đó sẽ chịu đói đấy.
“Dưới chân núi nhà hàng, cần mang theo đồ ăn em, cũng đến đó vài .”
Lý Văn Thư gật đầu: “Được , chúng thôi.”
Sợ Lý Văn Thư nắng, Giản Vân Đình còn chu đáo văn phòng lấy một chiếc ô, để cô thể cầm che nắng khi xe.
Hai khỏi doanh trại, Lý Văn Thư quanh thấy ai, cô liền vòng tay ôm chặt lấy eo Giản Vân Đình, thậm chí còn dụi má tấm lưng vững chãi của .
Giản Vân Đình điều khiển xe cẩn trọng hơn hẳn, chủ yếu sợ cô sẽ ngã.
“À, Lâm Tuyết và Đào Tử dạo thế nào ?”
“Hai họ , tình hình chắc chẳng mấy chốc sẽ về chung một nhà thôi.”
Hai họ vốn dĩ tình cảm sâu nặng với , giờ chính thức ở bên thì cũng cần tìm hiểu gì thêm nữa, lẽ một thời gian ngắn nữa là họ sẽ đăng ký kết hôn.
Nghe Lý Văn Thư , Giản Vân Đình thoáng chút ghen tị.
“Thật ngờ, cuối cùng để cái thằng Quách Đào đó vượt mặt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-321.html.]
Gần đó một cánh đồng ngô trải dài, mặc dù đến mùa thu hoạch nhưng ngô mọc thành từng rặng xanh um.
Mèo Dịch Truyện
“Đồ c.h.ế.t tiệt, nhẹ tay chút!”
Từ phía bên , tiếng rên rỉ run rẩy khẽ vọng , tiếp theo là những tiếng thở dốc đầy ám của phụ nữ.
Qua những lớp ngô xanh mướt, Lý Văn Thư vẫn thoáng thấy những mảng da thịt trắng nõn, đôi mắt cô bất giác mở lớn, gương mặt đỏ bừng như bỏng.
Cô từng trải qua chuyện phòng the, nhưng ngờ cả gan chuyện ngay giữa ban ngày ban mặt thế !
Giản Vân Đình kéo vội tay Lý Văn Thư, nhanh chóng nép một bên.
May mắn , cây đủ lớn để che khuất cả hai , đến nỗi ngay cả một cái bóng cũng hề lộ .
Lý Văn Thư cảm nhận bàn tay Giản Vân Đình ấm áp che lên môi cô, thở cô càng trở nên dồn dập. Mùi hương nam tính đặc trưng từ Giản Vân Đình bao phủ lấy cô, mang theo một cảm giác chiếm hữu đầy mãnh liệt.
Gương mặt Lý Văn Thư đỏ bừng, hệt như đang bốc cháy.
Cảnh tượng rõ ràng thứ mà ngoài thể ngang nhiên chứng kiến.
"Em cứ nghĩ trong quân đội sẽ chuyện thế chứ." Lý Văn Thư thì thầm, một hồi lâu mới khẽ đẩy tay Giản Vân Đình sang một bên, lòng dâng lên chút tò mò khó tả.
Có lẽ vì hổ, hoặc vì một nguyên do nào đó khác, đôi mắt Lý Văn Thư phủ một màn sương mỏng, lấp lánh vẻ ngạc nhiên, càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
Hầu kết Giản Vân Đình khẽ động, cố gắng kiềm nén những cảm xúc đang cuộn trào.
lúc Lý Văn Thư còn đang phân vân nên tiến gần hơn để xem cho rõ thì âm thanh bên trong bỗng nhiên tắt lịm.
Mọi thứ kết thúc quá nhanh khiến Lý Văn Thư khỏi bất ngờ.
Cô kìm , liếc Giản Vân Đình. Cô thầm nhủ, giữa hai họ bao giờ chóng vánh đến thế.
“Thôi , lát nữa còn việc khác , nhiều thời gian để lãng phí với em .”