“Đi học trường nào? Cảm giác thế nào? Đã thích nghi ?”
Nghe hỏi dồn dập, Lý Văn Thư khẽ cong khóe môi thầm.
“Vừa .”
Đường về nhà vẫn còn xa, Lý Văn Thư chợt nhân tiện tranh thủ chuyện với thêm một lúc.
Giản Vân Đình hề từ chối, bước theo cô. Sau khi Lý Văn Thư và Lý Tâm Nhu học cùng lớp, kìm mà nhíu chặt đôi lông mày.
“Đừng ngây thơ quá, chớ để ức h.i.ế.p như .”
Trước đây khi gặp Lý Tâm Nhu, chỉ cảm thấy cô đúng là một cô gái xinh , nhưng phần bướng bỉnh. Ấy mà, từ khi cô kể chuyện bỏ thuốc, Lý Tâm Nhu bằng cặp mắt khác.
Lý Văn Thư ngây ngô đến , mới đến đây, lỡ may kẻ khác ức h.i.ế.p thì khốn.
“Anh yên tâm , cô thể ức h.i.ế.p em .”
Giản Vân Đình kìm liếc Văn Thư, thầm nghĩ cô gái cũng chẳng loại dễ chọc ghẹo, giỏi nhất là giả ngây giả ngô để bắt nạt khác, ai khốn khổ vì cô vẫn còn rõ .
Hai chuyện, bước chân ngày càng sát . Từ xa trông , quả thực trông họ xứng đôi lứa vô cùng.
Ngay lúc , bên cạnh đột nhiên xông một đàn ông, bất ngờ vồ lấy cánh tay Văn Thư, giật phắt cô sang một bên.
Giản Vân Đình định thần thật kỹ, mới giật nhận xông đến là hai của Văn Thư, Lý Minh Hạ.
Sắc mặt Lý Minh Hạ lúc đen sì như đáy nồi, ánh mắt đầy cảnh giác chằm chằm Giản Vân Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-32.html.]
“Văn Thư, tan học mau về nhà, còn la cà bên ngoài đây gì thế?”
Lý Minh Hạ và Giản Vân Đình đây từng hiềm khích nho nhỏ, hai lúc nhỏ chơi với , càng lớn càng ưa gì . Bây giờ thấy em gái cùng Giản Vân Đình, tự nhiên nảy sinh một nỗi lo lắng khôn nguôi trong lòng.
Mèo Dịch Truyện
Con em gái bé bỏng ngây thơ thế , thể cùng với thứ đàn ông , nếu thế nào cũng đổ bể chuyện lớn.
Giản Vân Đình thấy Lý Minh Hạ coi như đề phòng sói hoang, ngượng nghịu gãi gãi sống mũi.
Cái lão Lý Minh Hạ đúng là bụng hẹp hòi quá đỗi, chẳng qua hồi bé lỡ tay nhét quả pháo tép trong quần lão, suýt nữa thì toi mất cái ‘chim sẻ con’ của lão , cần ghi thù khắc cốt đến tận bây giờ cơ chứ?
“Anh Hạ, Văn Thư vài lời với một chút ạ.”
Lý Minh Hạ lớn hơn Giản Vân Đình một tuổi, đây từng gọi là bao giờ, cứ gặp là gọi thẳng tên, thế mà hôm nay, chẳng hiểu vì lẽ gì, bỗng dưng còn hùng hổ như bận nữa.
Lý Minh Hạ coi như khí, cứ như thể chẳng thấy điều gì, thèm bận tâm, trực tiếp kéo Văn Thư lưng bỏ .
“Sau chơi với khác thì mở to mắt mà một chút, đừng chọc mấy cái thứ du côn, lưu manh. Lần mà để thấy cô còn với hạng đó, sẽ nương tay đấy!”
Dù khuất một quãng khá xa, Giản Vân Đình vẫn còn rõ mồn một tiếng cằn nhằn mắng mỏ của Lý Minh Hạ vọng . Anh khẽ thở dài, chôn chân một lát mới chịu rời .
“Anh hai, Giản tệ đến thế ạ? Em thấy cũng là mà. Hồi em gặp chuyện , còn mặt giúp em minh oan mà.”
Chuyện Lý Minh Hạ cũng phong thanh , nhưng cảm thấy chẳng gì to tát cho cam. Đã là đàn ông con trai, gặp chuyện oan uổng như thế thì đương nhiên rõ sự thật, mới là cái trách nhiệm của bậc nam nhi chứ!
“Việc là điều , chẳng gì đáng để bận tâm cả. Em đừng mà lầm tưởng là hạng gì cho cam. Cái tên đó xa kinh khủng! Trong cả cái đại viện , chỉ mỗi là chuyên gây chuyện phá phách nhất. Đặc biệt là trong mấy chuyện yêu đương trai gái, tuyệt đối bén mảng đến hạng đó. Mới mười mấy tuổi đầu mà giở trò trêu ghẹo con nhà ! Về em nhất định tránh xa , cho rõ lời đấy?”