“...”
Đầu óc Lý Tâm Nhu trở nên trống rỗng, cô thực sự toi đời !
Dù rõ nguồn nguyên liệu từ xưởng nhỏ rõ ràng, cô vẫn ôm ấp chút hy vọng hão huyền, nhưng ngờ những chuyện xui xẻo dồn dập ập đến cùng một lúc.
dù ngốc đến , Lý Tâm Nhu cũng dám từ chối việc điều tra mặt . Cô chỉ còn cách đóng cửa tiệm, theo chân đoàn cán bộ quản lý thị trường.
Đối diện với trung tâm thương mại sầm uất, qua tấp nập. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt chứng kiến cảnh Lý Tâm Nhu dẫn giải . Dù cô giải thích , cũng khó mà ai dám đến cửa hàng cô mua quần áo nữa.
Thấy những đó ngang qua cửa hàng , Lý Văn Thư chỉ bình thản trong tiệm, hề ngoài.
Không lúc Lý Tâm Nhu đang chửi rủa ầm ĩ ai đó, nhưng cô dây mớ hỗn độn .
Ngay từ đầu tiên phát hiện hàng giả từ cửa hàng Lý Tâm Nhu xuất hiện ở cửa hàng , cô thuê điều tra.
Chỉ là cô ngờ Lý Tâm Nhu liều lĩnh đến , vì chút tiền lời nhỏ mà dám nhập những nguyên liệu kém chất lượng, thậm chí rõ nguồn gốc.
Chỉ là Lý Văn Thư tình cờ gặp mấy nữ đồng chí ở trạm y tế. Tình trạng nhiều dị ứng cùng một lúc chuyện thường thấy, và điểm chung duy nhất là họ đều mặc quần áo mua từ cửa hàng của Lý Tâm Nhu. Những chuyện còn tự nhiên trở nên rõ ràng.
“Quả nhiên đồ rẻ thì bao giờ .”
“ mà, hai cửa hàng qua quần áo đều giống , bên rẻ hơn nhiều như ? Toàn dùng nguyên liệu rác rưởi, rẻ mới là lạ!”
Mèo Dịch Truyện
Trên đường phố xôn xao những lời bàn tán, tất cả đều về chuyện của Lý Tâm Nhu.
Tin thì khó lan truyền, nhưng tin thì lan khắp nơi như cháy rừng. Giản Vi Quốc còn về đến nhà tin Lý Tâm Nhu dẫn điều tra, ông vội vã đến cục giám sát để cùng con gái.
Trùng hợp , ông đụng Mạnh Lôi đang trở quân đội.
Trong lòng Mạnh Lôi chuyện, khi về đến doanh trại cơ bản là tránh gặp Giản Vân Đình, nhưng ngờ chặn ngay giờ ăn trưa.
“Cửa hàng của Văn Thư kinh doanh thế nào ? Cô vẫn chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-292.html.]
Giản Vân Đình thẳng trọng tâm. Lần khi về, nhất định sẽ chuyện nghiêm túc với Lý Văn Thư, để cô thỉnh thoảng nhắn tin hoặc gọi điện cho .
Mỗi về đơn vị, bao lâu mới nhận tin tức từ Lý Văn Thư, nhờ khác tìm hiểu giúp.
Vì hôm nay tin Mạnh Lôi về, Giản Vân Đình đích đến tìm.
“Tốt, lắm.”
Mạnh Lôi gãi đầu, nghĩ đến lời dặn dò của Lý Văn Thư, cố tỏ mạnh miệng.
“Thật ?”
Giản Vân Đình và Mạnh Lôi quen từ lâu, cử chỉ nhỏ của Mạnh Lôi đều thoát khỏi mắt . Sao thể nhận đang dối?
“Mạnh Lôi.”
Giản Vân Đình vạch trần, chỉ đặt tay lên vai Mạnh Lôi một cách tự nhiên: “Chúng lâu đấu tập với nhỉ?”
Luyện tập cái gì chứ? Chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ sở!
Nghe , Mạnh Lôi rùng , lùi ba bước. Anh nhớ những ngày tháng khốn khổ khi Giản Vân Đình “hành” cho tơi tả, liên tục xua tay lắc đầu.
“Không cần , tấm lòng của hiểu rõ!”
“Thật ?” Ánh mắt Giản Vân Đình thoáng qua vẻ tối tăm, một tiếng động, tiến lên hai bước. “ cảm giác, đấu tập với một trận trò?”
“Dừng !”
Mạnh Lôi cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng. Anh vốn chẳng ý định giấu giếm Giản Vân Đình.
Lý Văn Thư thương bên ngoài mà Giản Vân Đình chẳng gì, điều thật sự quá đáng. Lập tức, kể sơ qua chuyện xảy gần đây.