Kiếp Này, Ta Là Nữ Chính! - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-09-19 01:39:41
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Tùy ."

 

Giản Vân Đình quá để tâm, chỉ tập trung việc gắp thức ăn.

 

Trương Tĩnh Mỹ đến ngây , vô tình ăn một quả ớt cay, khiến cô ho sặc sụa.

 

Lý Minh Hạ thấy vội vàng giơ tay vỗ lưng cho cô :

 

"Không chứ? Có ăn nhầm gì ?"

 

Mặt Trương Tĩnh Mỹ đỏ bừng, uống vài ngụm nước mới đỡ.

 

"Không , chỉ là ăn ớt thôi."

 

lúc đó, ở cửa nhà hàng đột nhiên hai bước , đúng là Tề Phương và Tôn Thành Lượng. Coi bộ hai cũng đến đây dùng bữa tối.

 

Mèo Dịch Truyện

Lý Văn Thư thấy Tề Phương, khỏi giật . Lần gặp , cô cảm thấy tinh thần của Tề Phương , nhưng bây giờ trông cô càng héo hon, mặt hình như còn vài vết thương.

 

Vừa bước , Tề Phương thấy Lý Minh Hạ đang vỗ lưng cho một cô gái, trông họ thiết đến lạ, thậm chí chút mật khó tả.

 

Sắc mặt cô đổi, cố ý xuống bàn phía họ, xem phụ nữ cùng Lý Minh Hạ là ai.

 

Khi thấy khuôn mặt của Trương Tĩnh Mỹ, trong mắt Tề Phương lóe lên vẻ khinh thường.

 

Cũng chẳng xinh gì, đỗi bình thường. Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của Lý Minh Hạ tầm thường đến ư?

 

Nhìn sang bên cạnh, cô mới phát hiện Giản Vân Đình cũng ở đó. Gương mặt của Tề Phương chút ngây , ánh mắt mơ hồ.

 

Thực tâm, cô vẫn nặng lòng với Giản Vân Đình, tiếc rằng thậm chí còn chẳng buồn nhớ đến tên tuổi cô . Bởi , mới qua với Lý Minh Hạ.

 

Ngồi bên cạnh, Tôn Thành Lượng trông thấy , mặt mũi lập tức biến sắc. Anh thầm hối hận vì chọn đúng quán ăn . Nếu Giản Vân Đình cũng mặt, lẽ chịu khó tìm một tiệm cơm khác xa hơn một chút.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-248.html.]

Giản Vân Đình đích thị là nguyên bản, còn Tôn Thành Lượng chỉ là kẻ bắt chước. Dù hai đôi nét tương đồng khuôn mặt, nhưng một khi đặt cạnh , sự khác biệt giữa thật và kẻ mạo danh liền lộ rõ mồn một.

 

Lý Minh Hạ tất nhiên cũng trông thấy Tề Phương, trong lòng khỏi thầm than vận rủi.

 

Tôn Thành Lượng gọi mấy món, nhưng thấy ánh mắt Tề Phương cứ dán chặt về phía Giản Vân Đình, lòng khỏi chướng tai gai mắt.

 

"Nếu em còn lén như thế, thì mau biến ngoài , đừng hòng mà ăn uống gì nữa."

 

Giọng Tôn Thành Lượng quá to, quá nhỏ, nhưng cũng đủ để tất thảy trong quán đều thấy.

 

Tề Phương nào ngờ hề giữ thể diện cho cô ngay cả ở nơi công cộng như , gương mặt cô lập tức đỏ gay gắt.

 

Nếu mất mặt ngoài thì còn đỡ, đằng Giản Vân Đình và Lý Minh Hạ ở đây, hai quan tâm nhất, cô tuyệt đối sỉ nhục mặt họ.

 

"Anh xằng bậy gì đó? cái gì chứ?"

 

Tôn Thành Lượng khẩy: "Em tự gì. Có cũng vô ích thôi, thứ thuộc về em thì vĩnh viễn chẳng thể là của em."

 

Nghe mấy lời đay nghiến qua giữa hai , Giản Vân Đình cũng khỏi nhíu mày.

 

Bọn họ chỉ yên dùng bữa, chứ dây mấy kẻ chẳng gì như .

 

Giản Vân Đình vốn dĩ hiền lành dễ bỏ qua, bây giờ Tôn Thành Lượng lắm điều, còn hiểu rõ ngọn ngành chuyện, sắc mặt lập tức đanh .

 

"Ăn cơm thì lo mà ăn cơm , đừng mấy lời lẽ vô bổ nữa. Nếu , thì ngoài mà ăn cho khuất mắt!"

 

Ai mà chẳng tiếng Giản Vân Đình? Đừng là ở khu tập thể quân nhân, ngay cả mấy khu tập thể lân cận cũng đều tiếng tăm của lừng lẫy như sấm vang bên tai.

 

Tôn Thành Lượng tất nhiên cũng thừa hiểu điều đó, nhưng nào ngờ Giản Vân Đình thẳng thừng đến độ những lời ngay mặt .

 

Trong giây phút đó, nên gì. Muốn nổi nóng thì sợ chọc giận vị Giản Vân Đình, nổi nóng thì thấy ấm ức. Anh chỉ đành lườm Tề Phương một cái. Tề Phương thấy hèn nhát đến mức đó thì cũng cảm thấy khinh bỉ.

 

 

Loading...