Gia đình họ bây giờ dư dả, chồng bà sớm trở thành vạn nguyên hộ, năm ngoái còn sắm chiếc ô tô. Bởi thế, Cao Thúy Lan cũng ngày càng kiêu ngạo, hống hách hơn.
Giờ đây cái hạng thấp kém như Lý Quốc Bang dám tỏ thái độ, bà thể nuốt trôi cục tức .
Trong lòng Giản Vi Quốc cũng thầm nghĩ y như , nhưng ông rõ ràng là điềm tĩnh hơn. Nghe thấy Cao Thúy Lan thế, ông liền lên tiếng ngắt lời: "Thôi, trong lòng là đủ , cần gì toẹt gì.”
Xử lý xong xuôi việc, Cao Thúy Lan cũng chẳng vội về ngay, mà dắt Lý Tâm Nhu loanh quanh phố xá, sắm sửa vài món đồ.
Bà bù đắp cho cô con gái cưng những gì chịu thiệt thòi bấy lâu nay.
Gia đình họ tất cả bốn con, cả đang cùng ông nhà bà kinh doanh, hai thì ăn xa. Kế đến là Lý Tâm Nhu, còn cô út thì vẫn còn nhỏ, hiện đang cắp sách đến trường.
Cao Thúy Lan vốn là chiều chuộng con cái hết mực, huống chi trong nhà chỉ mỗi Lý Tâm Nhu là con gái rượu, đương nhiên nâng niu, chiều chuộng như vàng như ngọc.
Lý Tâm Nhu trong lòng mừng như bắt vàng, liền nhón gót hôn lên má Cao Thúy Lan một cái thật kêu.
Còn lúc , Lý Văn Thư đang cùng hai trai bàn chuyện liên quan đến Lý Tâm Nhu. Việc đối với bọn họ mà quả thật quá đỗi khó tin, ngay cả Lý Minh Hạ cũng thấy khó bề lý giải.
Tuy nhiên, khi Lý Tâm Nhu buông lời khiêu khích em gái, đều rõ mồn một những lời cô thốt . Quả nhiên, từ đầu đến cuối, cô em gái vẫn luôn ngoan ngoãn trong suy nghĩ của họ từ đến nay đều là giả tạo.
Trò chuyện một lúc, trời cũng muộn, Lý Minh Hồng vội vã ngoài lo công việc. Lý Văn Thư liền ngỏ lời với hai về việc cô tiếp tục đến trường học nữa.
Lý Minh Hạ xong, khỏi nhíu mày lo lắng.
"Không học thì ? Em vẫn còn nhỏ mà, chuyện kiếm tiền hãy cứ gác , em nhất định tiếp tục đến trường."
Mèo Dịch Truyện
"Em là học, chỉ là em tự học ở nhà. Em thấy thật sự học hợp ở trường, đây ở quê, em đều tự học ở nhà, quen với cách thức ạ.”
Lý Văn Thư khéo léo đáp lời, vẻ mặt vẫn điềm nhiên, khiến Lý Minh Hạ ngẩn , gì.
"Thật đó ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-175.html.]
"Dạ, thật mà."
Lý Văn Thư với vẻ mặt thành thật, chút giả dối.
Thấy cô nghiêm túc đến , Lý Minh Hạ cũng tin tưởng đôi phần.
"Vậy thì là em cứ bàn bạc với bố xem thế nào? Để xem họ đồng ý ."
Lý Văn Thư gật đầu lia lịa: "Vậy thì lúc đó hai giúp em đỡ vài lời nhé."
Đang trò chuyện dở, thì Lý Quốc Bang trở về nhà.
Lý Văn Thư bèn lấy hết can đảm trình bày với ông chuyện .
Lý Quốc Bang hiển nhiên là tài nào tin nổi. Học ở trường thì chẳng đầu, nhưng về nhà tự học thì thể tiến bộ, cái tình cảnh thật hiếm thấy.
Học sinh bây giờ chẳng mấy đứa tính tự giác, ở nhà là y như rằng chỉ chơi bời, chểnh mảng, chẳng thiết gì học hành.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ , cô con gái của ông hình như quả thật tự giác, việc gì cũng cần ông bà bận tâm, lo lắng.
"Liệu cứ như ? Ngày thường vẫn cần thầy cô kèm cặp, dạy dỗ mới chứ.”
Lý Quốc Bang ngẫm nghĩ một lát, vẫn cảm thấy việc học ở trường học vẫn tin cậy hơn nhiều.
"Những gì thầy cô giảng dạy, con đều lĩnh hội hết . Bây giờ chỉ cần tự bài tập để củng cố thêm, đến trường học thật cũng chỉ là phí thời gian mà thôi.”
Nếu là khác như , thì chắc chắn sẽ trở thành trò , nhà nhất định sẽ chẳng tin nổi. Lý Văn Thư thế, nổi, bởi vì thành tích của cô xuất sắc, mấy kiểm tra gần đây của trường đều đầu, thi đậu một trường đại học danh tiếng chẳng thành vấn đề.
Nếu đến trường chậm trễ tiến độ học tập của chính , thì thật sự chẳng thà ở nhà tự học còn hơn, dù đến lúc thi đại học cũng hề ảnh hưởng.
Vợ chồng Lý Quốc Bang bàn bạc riêng với một lát, cuối cùng cũng cảm thấy vẫn nên tôn trọng ý kiến của con cái.