Nhìn thấy lông mày nhíu chặt của Giản Vân Đình, lúc Lý Văn Thư mới nhận cứu, bờ vai bất giác thả lỏng, như trút gánh nặng.
"Ai ngờ gặp chuyện .”
Giản Vân Đình liếc cô bé Trương Tĩnh Mỹ bên cạnh, cô bé vẫn còn thảng thốt, mặt mày tái mét vì sợ hãi.
"Đi thôi, đưa hai ăn cơm , gì quán .”
Trương Tĩnh Mỹ Giản Vân Đình, nghĩ đến động tác tay dứt khoát lúc nãy của , khỏi lộ vẻ mặt sùng bái.
"Vâng.”
Vé xe lửa hai mua cũng còn một thời gian nữa mới đến giờ lên tàu, nên cũng còn dư dả thời gian. Mà hai bận rộn cả ngày trời, chắc hẳn cũng gì lót tử tế.
Dù mang theo nhiều hàng hóa như , cũng tiện.
Còn một điều quan trọng nhất là, khó khăn lắm mới gặp Giản Vân Đình, đương nhiên Lý Văn Thư ở bên thêm một lát, tiện thể hỏi xem nhận thư và hồi âm cho cô . Nếu , chẳng cô chỉ mãi là kẻ đơn phương , lòng cứ thấp thỏm yên.
Giản Vân Đình nhận lấy hai túi lớn từ tay họ, mỗi tay một túi, dẫn đường.
Lý Văn Thư và Trương Tĩnh Mỹ theo . Đám đông xung quanh thấy , cũng trầm trồ bản lĩnh của Giản Vân Đình. Một hạ gục đám du côn một cách dứt khoát, gọn gàng, quả là võ nghệ cao cường.
Tìm một quán ăn gần đó, Giản Vân Đình với chủ quán một tiếng, đặt đồ của họ ở quầy, đó tìm một chiếc bàn xuống.
"Nói , em ở đây?”
Giản Vân Đình mắt xuyên thấu, tự nhiên trong túi đựng quần áo.
Lý Văn Thư bèn tóm tắt bộ chuyện đến đây .
Nghe xong, sắc mặt Giản Vân Đình càng thêm nghiêm nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-161.html.]
"Thật là hồ đồ! Em hồ đồ, mà cả nhà em cũng hồ đồ theo! Em hai cô gái tay yếu chân mềm ngoài một nguy hiểm đến nhường nào ? Nhất là ở nơi ga tàu xe phức tạp , em cho rằng bôi trát mặt mũi một chút là xong chuyện ? Nếu gặp , em sẽ gánh chịu hậu quả tai hại đến mức nào ?”
Giản Vân Đình dám nghĩ tới, nếu tình cờ ngang qua, Lý Văn Thư và Trương Tĩnh Mỹ sẽ .
Bị đám du côn trêu ghẹo vẫn còn là chuyện nhỏ. Điều đáng sợ nhất là hãm hại, bán đến vùng rừng sâu núi thẳm vợ chung cho mấy đàn ông lam lũ, cả đời thấy đường về.
Mèo Dịch Truyện
Lý Văn Thư cũng sự nghiêm trọng của vấn đề, nhưng cô nào xui xẻo đến , mới đến gặp chuyện .
"Vâng, em . Lần nhất định sẽ cẩn trọng hơn.”
Giản Vân Đình trừng mắt cô, đột nhiên từ trong túi móc một chiếc khăn tay, chút thô tháp nhưng đầy ân cần, lau những vết nhọ gương mặt cô.
"Còn ? Em là thiếu tiền tiêu ? Anh thật sự tài nào hiểu nổi, cái thằng Lý Minh Hạ rốt cuộc là trai kiểu gì hả?”
Giản Vân Đình càng càng tức giận, gương mặt tuấn tú của lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng ẩn chứa sự lo lắng rõ ràng.
"Em chỉ tự chút buôn bán, nhà em thiếu tiền cho em tiêu.”
Lý Văn Thư ý , nhưng những việc cô vẫn kiên trì . Một phụ nữ tự vững đôi chân , nhất định đủ tự tin và bản lĩnh. Cô thể cứ mãi dựa dẫm gia đình mà sống qua ngày .
Giản Vân Đình chút bất đắc dĩ cô, đó từ trong túi lấy ví tiền, trực tiếp đặt phịch lên bàn.
"Không thiếu tiền tiêu mà còn liều mạng như . Trong ví tiền, em cứ cầm lấy hết mà dùng. Lần nếu còn đến đây buôn bán, đợi về phép, khi sẽ đích cùng em cho an .”
Trương Tĩnh Mỹ ở bên cạnh đến ngây .
Lý Văn Thư cũng ngẩn , ngờ Giản Vân Đình thẳng thừng quẳng ví tiền cho như thế.
Nghĩ đến sự nghi ngờ đó của , trong lòng Lý Văn Thư ít nhiều cũng cảm thấy an tâm và tin tưởng hơn tấm lòng của .
Cô đưa tay cầm lấy ví tiền của Giản Vân Đình, mở xem thử. Quả nhiên, tiền ít, là những tờ bạc xanh lớn.