Dù vẫn thường xuyên chịu những trận đòn roi của chồng, song trong chuyện đại sự , bà vẫn cương quyết bảo vệ con gái .
Lý Đại Cương tức giận ném đôi đũa xuống bàn.
"Cha con đang bàn chuyện, đàn bà thì cái quái gì mà cứ lo mà xen ?"
Lý Văn Phương vẻ bình tĩnh đến lạ lùng, đưa tay khẽ kéo vạt áo .
"Mẹ ơi, đừng nữa."
Từ Tú Liên thở dài thườn thượt, nén tiếng cằn nhằn đôi ba câu nữa, cuối cùng chọc Lý Đại Cương nổi giận lôi đình, ông liền giáng thẳng bát cơm về phía bà.
"Ăn thì ăn cho đàng hoàng tử tế, ăn thì cút ngay!"
Thấy , Lý Văn Phương vội vàng dậy, chắn mặt .
"Mẹ ơi, thôi phòng ăn cơm cho ."
Mèo Dịch Truyện
Lý Tâm Nhu cảnh Từ Tú Liên đánh đập, trong lòng vẫn dửng dưng như , chẳng những thấy Lý Đại Cương quá đáng, mà ngược còn thầm cho rằng bà thật đáng đời.
"Đã chẳng bản lĩnh thì đừng cái thói lo chuyện bao đồng."
Nhìn thấy hai con họ về phòng ăn cơm, Lý Đại Cương liền vội vàng gắp một miếng thức ăn đầy ắp bát Lý Tâm Nhu.
"Nào, Tâm Nhu, con ăn ."
Nhìn thấy thái độ của Lý Đại Cương đối với , trong lòng Lý Tâm Nhu thầm đắc ý, quả nhiên dù ở , cô vẫn là yêu thích nhất.
Lý Đại Cương bẩn thỉu, cái răng ố vàng như cả tháng trời chẳng đánh rửa, cô liền dám nuốt trôi thứ ông gắp cho, chỉ thể tranh thủ lúc chẳng ai để ý mà lén lút đổ bỏ .
Còn Từ Tú Liên và Lý Văn Phương đang nhỏ to tâm sự về Lý Tâm Nhu trong phòng.
"Mẹ ơi, con bé căn bản chẳng coi chúng là m.á.u mủ ruột rà , cũng đừng cố chấp gì nữa, nào thèm nhận ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-134.html.]
"Dù thì nó vẫn là chị của con mà…"
Từ Tú Liên cũng kẻ ngốc, bà tự nhiên cảm nhận sự chán ghét của Lý Tâm Nhu đối với , nhưng bà để tâm. Dù Lý Tâm Nhu từ nhỏ khác chăm bẵm nuôi nấng, tình cảm với bà cũng là lẽ thường tình. Cứ đợi lâu dần, con bé ắt sẽ hiểu tấm lòng của một .
Lý Văn Phương hiểu rõ tính tình , chỉ đành thở dài thườn thượt, chẳng thêm lời nào. Xem lão bố cô và tên đồ tể bàn bạc xong xuôi đó , phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ cưới Lý Tâm Nhu về nhà thôi.
Dù con bé cũng tệ bạc đến , còn khăng khăng lão Trụ Tử là , thì cứ để con bé về vợ lão thử xem .
"Con nhớ chị quá, ơi, con thư cho chị ."
Trước đây, cô chẳng mấy khi cảm thấy chị Văn Thư gì . bây giờ, sự so sánh, mới thấy Lý Văn Thư hơn Lý Tâm Nhu chỉ một bậc.
"Đừng nữa con. Chị con bây giờ sống yên là , chúng cũng đừng phiền con bé."
Tuy nhớ Lý Văn Thư, nhưng Từ Tú Liên phiền cô. Bà rõ tình cảnh của gia đình , mà dính líu đến họ, thì nào kết cục gì.
"Vâng ạ."
Lý Văn Phương suy nghĩ một chút, quả thật là như , bèn thôi nhắc đến nữa.
Họ nhớ đến Lý Văn Thư, lúc Lý Văn Thư cũng đang nhớ đến họ. Cô nhiều lá thư, dự định khi nào đó sẽ gửi về nhà một thể.
Vài hôm nữa là đến Tết Đoan Ngọ , nhân dịp nghỉ, cô thể về thăm nom và em gái. mắt, vẫn lo cho kiếm thật nhiều tiền .
Trong túi đồng nào, gì cũng thấy bất tiện.
Nghĩ đến đây, cô nén nổi lòng, bèn bày tỏ kế hoạch của với Trương Tĩnh Mỹ.
"Ngày mai nghỉ, định đến thành phố bên cạnh đánh hàng, cùng ? Đến lúc đó, lãi lời chúng chia ."
Nghe , Trương Tĩnh Mỹ cũng thấy hứng thú, năm nay khắp nơi lác đác những buôn thúng bán bưng xuất hiện. Dù vẫn đời coi thường, nhưng liên quan gì ? Kiếm tiền mới là điều thiết thực nhất.