Lý Minh Hạ vẫn lo lắng cho em gái, nên sang hỏi han, kể tình hình ở nhà cho em .
“Em chẳng lo cho nuôi ? Anh về đây. Hôm qua chúng đến đó, trông bà vẻ xanh xao tiều tụy lắm, còn bố nuôi của em thì cứ uống rượu, năng lảm nhảm một .”
Lý Văn Thư cũng chẳng lấy lạ, tính tình Lý Đại Cương , cô hiểu rõ hơn ai hết, bởi chính cô cũng từng ít chịu đòn của ông .
Thực cô cũng về thăm nhà, nhưng ví tiền thì thực sự eo hẹp. Chút tiền dành dụm đều lo cho Trương Tĩnh Mỹ, dẫu thì cảnh của cô còn khẩn cấp hơn nhiều.
Mèo Dịch Truyện
Còn nuôi và em gái, tạm gác .
Nói cũng , cô cũng chẳng dám mặt dày đến thế, chẳng thể chỉ vì mang dòng m.á.u họ Lý mà đòi hỏi họ chu cấp vô điều kiện cho .
Cô dự định tranh thủ ngày nghỉ cuối tuần đến thành phố lân cận nhập mấy món quần áo mốt về bày bán cổng cửa hàng bách hóa, ít nhiều cũng kiếm một khoản tấm món.
Thời buổi , mà ăn kiểu hộ kinh doanh cá thể thì thoải mái lắm, tiền bạc cũng dễ kiếm vô cùng, ‘thập niên 80, cũng là vàng’, quả sai lời nào.
“Em , hai, Văn Phương thì ạ?”
“Anh với chỉ ở đó một lát, cũng kịp chuyện nhiều với Văn Phương. Trông con bé vẻ thôi, nhưng nuôi của em thì lo lắng cho em lắm, còn hỏi chúng tình hình của em nữa.”
Lý Văn Thư những lời , trong lòng khỏi cảm thấy chua xót.
Mẹ Từ Tú Liên thực sự đối xử với cô, dù bà nhu nhược, chẳng mấy bản lĩnh, nhưng luôn dành cho cô những điều nhất trong khả năng của , từng tư tưởng trọng nam khinh nữ chút nào.
Thấy em gái cứ lặng thinh, Lý Minh Hạ khỏi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Chờ hai hôm nữa em nghỉ, hai đưa em về thăm họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-125.html.]
Lý Văn Thư gật đầu: "Vâng, cảm ơn hai.”
Hai em đang trò chuyện dở, thì thấy một bóng bước , tay xách theo một giỏ hoa quả trông thật tươm tất.
Lý Văn Thư nheo mắt kỹ, nhận ghé chơi ai khác, chính là bác cả Trương Hồng Hà.
“Mỹ Liên , em nhà ?”
Tiếng gọi dứt, Trương Mỹ Liên tất tả từ trong bếp bước .
“Em đây, chị dâu , hôm nay gió chiều nào đưa chị dâu ghé thăm ?”
Hai trò chuyện, cùng phòng khách.
Thực tình, Trương Mỹ Liên chẳng ưa gì bà chị dâu cho cam, hồi mới về dâu nhà họ Lý, bà ít bà săm soi, xoi mói đủ điều, khi nhà họ Lý còn riêng, vẫn sống chung một mái nhà với ông bà cụ.
Mâu thuẫn thường nảy sinh chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, . Trương Hồng Hà thì cứ nghĩ bố chồng quá thiên vị nhà thứ hai, tức là nhà .
Thế mà nay mò tới đúng lúc , tám chín phần là chẳng bụng gì . Chuyện Lý Tâm Nhu về quê, dù nhà bà cố giữ kín như bưng, nhưng chuyện như thế thì lan nhanh lắm, giờ e là ít .
Trương Hồng Hà chẳng ưu điểm gì nổi trội, chỉ cái thích ngóng mấy chuyện thị phi, tầm phào, hôm nay đến đây chắc cũng là để dò la cho nhẽ chuyện .
Quả nhiên, chẳng bao lâu khi đặt chân nhà, bà lân la nhắc ngay đến chuyện của Lý Tâm Nhu.
“Này Mỹ Liên , hai đứa đuổi con bé Tâm Nhu về quê ? Làm là nhé, chẳng thể nào là tìm con ruột thì bỏ mặc con bé Tâm Nhu , con bé đó ngoan ngoãn, hiền lành bao, chị em ai cũng chứng kiến nó lớn lên từ bé mà. Chị đây cũng chỉ là xầm xì, hai đứa ân hận, nên mới đánh bạo đến đây riêng với em một tiếng thôi đấy.”
Trương Mỹ Liên , lòng dâng lên một nỗi bực dọc khó tả. Những chuyện Lý Tâm Nhu , bà tiện kể lể với ai, nhưng việc nhà , như ắt hẳn cái lý của nó. Trương Hồng Hà là ngoài, chạy đến lo chuyện xóm làng, chuyện bao đồng như thế .