Lý Tâm Nhu những xung quanh chỉ trỏ bàn tán, tâm trạng càng thêm tồi tệ, chỉ biến mất ngay lập tức.
“ bà thấy ? Còn ngây đó gì? Không mau dọn dẹp phòng cho nghỉ ngơi!”
Mèo Dịch Truyện
Lý Tâm Nhu càng càng hung dữ, mà những hàng xóm nhíu mày. Con gái con đứa mà ăn với cha như ? Đây chẳng là vô giáo dục thì là gì? Cứ ngỡ lớn lên ở thành phố thì hiểu lễ nghĩa phép tắc, ai dè chẳng !
Ban đầu Lý Đại Cương trong lòng còn đang vui mừng, cảm thấy đứa con gái ruột của nuôi nấng ở thành phố, thật là mở mày mở mặt, chỉ xinh mà còn là học thức.
Không ngờ về đến nhà cho ông mất mặt mặt . Cái tính nết ngang tàng của Lý Đại Cương nuốt trôi lời lẽ đó của con gái?
“Mày chuyện với mày như thế đấy ? Thành phố dạy dỗ mày kiểu gì mà nông nỗi ?”
Lý Đại Cương bước tới, miệng đầy mùi rượu, xộc mũi Lý Tâm Nhu, hun cô suýt ngã lùi.
“ chuyện thế đấy, ? Phòng là phòng nào? nghỉ ngơi cho đỡ mệt.”
Lý Tâm Nhu nán ngoài sân, chỉ yên tĩnh một .
nhà họ Lý hôm nay cô sẽ đưa về, thể chuẩn phòng cho cô ? Hơn nữa, nhà đông như , gì chỗ mà ngả lưng chứ.
“Mày chuyện với bố mày như thế đấy ? Mày câu nữa xem? Đừng tưởng mày lớn lên ở thành phố mà tao kiêng nể! Mày là con của thằng Lý Đại Cương , tao thì gì mày đời ! Giờ nhà bên trả mày về , mày theo nếp nhà của chúng tao!”
Lý Đại Cương trừng mắt, cô với vẻ mặt hung dữ, như thể chỉ cần cô dám cãi , ông sẽ tát cho cô một cái trời giáng ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-121.html.]
“Các căn bản bố ! thứ bố nào như các !”
Lý Tâm Nhu rõ ràng vẫn nhận thức mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúc trong lòng cô ngổn ngang khó chịu, càng chẳng còn nể nang ai nữa.
cô quên mất đây là thành phố, Lý Đại Cương cũng là Lý Quốc Bang. Lời dứt, Lý Đại Cương giáng cho cô một cái tát trời giáng.
“Mẹ kiếp, con ranh con còn phản ? Thế nào? Tao cho mày sống cuộc đời tiểu thư cành vàng lá ngọc hai mươi năm ở thành phố còn đủ ? Vừa về giở cái thói kênh kiệu cho ai xem đấy? Tao chiều mày quá .”
Lý Tâm Nhu ngờ về đến nhà đánh, càng ngờ Lý Đại Cương tay chút do dự. Má cô lập tức sưng tấy, loạng choạng ngã dúi xuống đất.
Thấy , sắc mặt Từ Tú Liên tái xanh, vội vàng chạy tới đỡ cô dậy.
“Ông cái gì ? Tâm Nhu mới về, ông thể đánh con bé?”
Bà đau lòng thôi, vội vàng an ủi: “Mẹ hôm nay con về, phòng ốc kịp thu xếp cho con, con ở chung với Văn Phương nhé.”
Trong nhà chẳng phòng trống, Lý Tâm Nhu chỉ thể chung phòng với em gái. Đây là nhà cửa còn vắng vẻ thế , nếu đông hơn thì con cái đều ở chung với bố , phòng riêng là điều thể, đúng là mơ giữa ban ngày.
Lý Tâm Nhu đánh, bản phòng riêng, trong lòng càng nghiến Lý Văn Thư thành trăm mảnh.
Đến nước , cô vẫn chẳng chịu tự vấn lầm của bản , vẫn cho rằng cuộc sống chẳng gì là do kẻ khác gây họa.
Nhìn Lý Đại Cương đang tức giận, Lý Tâm Nhu cũng hiểu rõ bây giờ lúc để bướng bỉnh, liệu cơm gắp mắm, tạm thời nén giận .