Lý Tâm Nhu rõ nhà họ Lý sẽ đem chuyện ngoài. Đến lúc đó, mất mặt sẽ là bọn họ, hơn nữa Trương Mỹ Liên chắc chắn sẽ nỡ, dù cũng là tình nghĩa bao năm.
“Cô sai mười mươi mà còn hối cải? Là nhà ép cô như ?”
Lý Quốc Bang nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cuối cùng mới động thủ.
Lý Tâm Nhu trút hết giận xong, trong lòng bắt đầu dấy lên hối hận. Cô sợ quá lời, kích động nhà họ Lý, nếu thật sự đưa đến công an, cả đời coi như bỏ .
Lý Văn Thư một bên, lẳng lặng Lý Tâm Nhu đổi sắc mặt liên tục, trong lòng khỏi thầm than cho cái bản lĩnh trơ trẽn của cô .
Quả nhiên, khi điều chỉnh cảm xúc, Lý Tâm Nhu bắt đầu màn kịch của .
Chỉ thấy cô “bịch” một tiếng, quỳ sụp xuống đất, hướng về phía Lý Quốc Bang mà dập đầu lia lịa.
“Bố ơi, con , con cố ý ! Con chỉ là quá sợ hãi, sợ bố còn thương con nữa, con quá coi trọng tình , nhất thời hồ đồ nên mới chuyện tày đình ! Con xin đảm bảo sẽ bao giờ tái phạm nữa. Bố hãy tha thứ cho con , con sẽ lấy đó gương để sửa sai.”
Vừa còn lớn tiếng đòi bắt cô tù, mà giờ đây đầu đập xuống đất bịch bịch, như thể quyết tâm sửa đổi lầm. Người ngoài , ắt hẳn sẽ tưởng cô vấn đề về đầu óc.
Mọi ngươi , ngươi, ai nấy đều lặng thinh, một lời khó hết.
Thấy Lý Quốc Bang và Trương Mỹ Liên vẫn gì, Lý Tâm Nhu bèn quyết định, dứt khoát giả vờ ngất xỉu.
Vốn dĩ còn đang dập đầu, thể cô nghiêng một cái, thuận thế ngã vật một bên.
Lý Văn Thư đảo mắt khinh bỉ. Gây chuyện tày đình xong liền giả vờ ngất xỉu, thật là ai dạy cho cô cái trò .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-116.html.]
Lý Văn Thư giờ đây chỉ sợ chân tướng rành rành bày mắt, mà nhà vẫn sẽ mềm lòng tha thứ cho cô . Nếu thì nỗ lực của đều sẽ đổ sông đổ biển, thành công cốc.
may mắn , nhà họ Lý cũng là những kẻ quá đỗi hiền lành, dễ lừa. Thấy Lý Tâm Nhu ngất xỉu, Lý Quốc Bang cũng chẳng thèm bận tâm cô thật sự bất tỉnh là giả vờ, trực tiếp dặn hai đứa con trai bên cạnh: “Đưa nó đến bệnh viện. Ngày mai tỉnh thì trực tiếp cho lái xe đưa nó về quê cũ. Từ nay về , nó với nhà chúng còn bất kỳ quan hệ gì nữa!”
Đây cũng là chuyện vợ chồng ông bàn bạc từ . Làm như là nhân từ hết mực , dù cũng là tình nghĩa cha con hai mươi năm, vẫn giữ cho cô chút thể diện cuối cùng.
Mèo Dịch Truyện
Nói xong, Lý Quốc Bang liếc Lý Văn Thư một cái.
“Văn Thư, con thấy xử lý như thỏa ? Nếu con ý kiến gì khác, nhất định , bố và đều tôn trọng quyết định của con. Còn Minh Hạ, con nghĩ thế nào?”
Dù thì hai đứa chúng nó mới là hại nặng nề nhất, càng quyền lên tiếng.
Lý Văn Thư khẽ gật đầu, thầm nghĩ, việc ông Lý Quốc Bang đưa quyết định là nhân từ lắm . Dẫu , Lý Tâm Nhu cũng là đứa con gái mà ông bà nuôi nấng từ thuở bé, thể bỏ là bỏ ngay ?
Huống hồ, nếu để chuyện đồn đại bên ngoài, thanh danh của gia đình họ cũng khó mà vẹn .
Đưa Lý Tâm Nhu về chốn quê cũ, để cô trở về cuộc sống vốn , chuyện sẽ đó.
“Con cũng chẳng ý kiến gì khác. Cứ đưa cô là . Rốt cuộc, cô với chúng , nhà đối với cô chẳng còn gì để nữa.”
Lý Tâm Nhu vốn dĩ chỉ đang vờ ngất, nhưng thấy đó mà chẳng ai chịu đến đỡ, ngược tụm bàn bạc chuyện tống cổ cô về quê, thử hỏi còn ai thể tiếp tục diễn trò nữa?
“Các thể đẩy về quê như ! lớn lên ở thành phố từ nhỏ, quen nuông chiều sung sướng , bảo về cái chốn đồng ruộng thì mà sống nổi? Thế thì cả đời coi như bỏ , còn tiếp tục học hành nữa chứ!”