Hôm qua ồn ào, tranh cãi một trận lớn như , nếu thật sự là oan ức cho Lý Tâm Nhu, thì đúng là lớn chuyện .
Trong lòng Lý Văn Thư khỏi giật thon thót, nhưng nhanh liền bình tĩnh . May mà cô còn sự chuẩn khác, nếu thì tự rước họa .
Kiếp chịu thiệt thòi như , kiếp cẩn thận một chút cũng là điều nên . Bởi vì sợ Lý Tâm Nhu giở trò quỷ, tối hôm qua cô khéo léo giấu gói thuốc bột Lý Tâm Nhu vô ý đánh rơi nền bếp, chính là để đề phòng chuyện bất trắc.
“Sao thể độc ? Chuyện thật vô lý!”
Lý Minh Hạ vô cùng tin tưởng những lời Lý Văn Thư , nhưng kết quả hiện tại rõ ràng khác với tưởng tượng, khỏi buột miệng nghi ngờ. Anh là hy vọng Lý Tâm Nhu là hung thủ, chủ yếu là điều tra rõ ràng sự việc.
“Bản kiểm nghiệm vấn đề gì cả, cũng khả năng thứ đó rốt cuộc chẳng thuốc độc.”
Thật ban đầu Lý Quốc Bang cũng tin tưởng Lý Văn Thư và con trai hơn, bởi vì ông con trai là tùy tiện nghi ngờ khác, mặt đều tương đối thận trọng.
sự thật bày mắt, ông thể nào ép cái tội lên đầu Lý Tâm Nhu .
Trong lòng Trương Mỹ Liên bồn chồn yên, cũng nên mừng nên lo. Cho dù tối hôm qua Tâm Nhu bỏ thuốc, nhưng việc cô giật dây bọn lưu manh nhục Lý Văn Thư là sự thật thể chối cãi.
Chỉ một tội danh thôi, cũng đủ để kết tội Tâm Nhu .
Lý Văn Thư trấn tĩnh , sang hỏi Trương Mỹ Liên:
“Mẹ, hôm nay Tâm Nhu ngoài ? Hay là con bé vẫn ở nhà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-112.html.]
Trương Mỹ Liên do dự một chút, nhưng vẫn thật: “Nó là lúc vệ sinh thì ngoài chút lát, đuổi theo thì còn thấy bóng dáng, nhưng một lúc thì con bé .”
Lý Văn Thư khẽ giật , trong lòng rõ mười mươi. Thảo nào bản kiểm nghiệm chẳng vấn đề gì, chắc là Lý Tâm Nhu tìm gỡ gói thuốc .
Thời buổi dù là ở thì máy móc ghi hình vẫn phổ biến, các mặt cũng quản lý chặt chẽ.
Mèo Dịch Truyện
Cho nên thời đại nhiều trường hợp nhận nhầm con, đến c.h.ế.t cũng con tráo đổi.
Lý Tâm Nhu thể đánh tráo bản kiểm nghiệm cũng chẳng gì lạ.
“Bố, , con nghi ngờ bản kiểm nghiệm đánh tráo. Nếu lý do gì, trong cảnh , con bé cần thiết chạy ngoài.”
Nghe Lý Văn Thư , trong lòng cũng rối bời.
Dù Tâm Nhu cũng là đứa con gái họ nuôi dưỡng gần hai mươi năm trời, dẫu ruột rà thì cũng ân nghĩa sâu nặng. Trong lòng họ kỳ thực chỉ mong chuyện là hiểu lầm.
Lý Văn Thư cũng hiểu suy nghĩ của họ, bèn lên tiếng giãi bày: “Con cố tình để đổ oan cho Tâm Nhu. Con chỉ là nhà gặp nguy hiểm. Nếu bằng chứng rõ ràng, con sẽ oan uổng cho con bé .”
Lý Văn Thư móc trong túi một vật.
“Đây là thứ hôm qua con nhặt nền bếp, chắc là do con bé hoảng sợ nên vô ý rơi xuống đất. Để đề phòng bất trắc, con thu thập . Bố, phiền bố chạy thêm một chuyến nữa. Nếu như kiểm tra cũng vấn đề gì, thì đúng là con oan uổng cho con bé, con sẽ tự kiểm điểm bản nghiêm túc và xin con bé.”
Lý Văn Thư những lời gan ruột, vẻ mặt thành khẩn. Vốn dĩ thể còn hoài nghi, nhưng cô xong, trong lòng cũng khỏi áy náy.