Trưa ngày hôm , Chiêu Tài đến bẩm báo rằng Phó Trạch Nghiên gặp .
Ta cho dẫn đến thư phòng.
Phó Trạch Nghiên im lặng trong thư phòng một lúc, cũng hối thúc.
"Ta đồng ý với , nhưng xin hãy sắp xếp thỏa đáng cho trong thôn."
Phó Trạch Nghiên khẽ, giọng khàn khàn.
Ta cong khóe môi:
"Đương nhiên . Mấy ngày ngươi cứ nghỉ ngơi cho , vài ngày nữa phu tử dạy ngươi sẽ đến."
Các phu tử dạy Phó Trạch Nghiên cấu hình giống hệt với những mời cho Bùi Tu Ngôn ở kiếp .
Các phu tử đến phủ dạy dỗ ban ngày. Lúc rảnh rỗi, thong thả đến thư đường.
Nhìn qua cửa sổ phía , Phó Trạch Nghiên mặc áo trắng, lưng về phía , bồ đoàn.
Ta ngẩn vài giây. Phải đến khi Chiêu Tài nhắc nhở, mới hồn.
Dù bóng lưng giống, nhưng mắt Bùi Tu Ngôn, và cũng Lâm Vãn của kiếp .
Có lẽ vì quá đổi vận mệnh của , Phó Trạch Nghiên ngày nào cũng học tập vô cùng khổ cực.
Cơ thể vốn yếu ớt, giờ ngày nào cũng tốn tâm tốn sức, liền dặn nhà bếp đổi món ăn hằng ngày để tẩm bổ cho .
Thoáng chốc gần một tháng trôi qua. Từ sự cảnh giác và tin tưởng ban đầu, giờ đây thể bình tĩnh xuống chuyện với .
Ta sợ học hành ngày đêm như sẽ học đến ngốc, liền gọi đến thư phòng.
"Hôm nay thời tiết , cùng ngoài dạo nhé?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-hoa-giai-het/5.html.]
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Giữa tiết xuân, cỏ cây xanh tươi.
Xe ngựa Hương Diệp Bảo Liêm lăn bánh con phố sầm uất ở Trường An. Vở kịch tối nay của hí lâu là "Tinh Trung Báo Quốc".
Ta nghĩ kiếp Phó Trạch Nghiên tướng quân, vở kịch "Tinh Trung Báo Quốc" cũng coi như đúng ý .
Xuống xe ngựa, mắt là cầu nhỏ nước chảy. Hí lâu tựa một hồ sen, lầu cao chạm khắc hoa văn, tiếng đàn tranh rền vang, hát thanh mảnh ngâm nga.
Dưới lầu, vương tôn quý tộc thuyền hoa nhỏ thưởng thức hoa sen trong hồ.
Một nơi tao nhã như thế , đương nhiên cũng là tài sản danh nghĩa của .
Ta dẫn Phó Trạch Nghiên lên tầng cao nhất, nơi tầm nhất.
Thật xui xẻo, lên lầu va Lý Uyển trong phòng riêng.
Lý Uyển ghế dài lông cáo trắng, tư thái cao quý lười biếng.
Bên cạnh là vài thiếu niên y phục mỏng manh đang rót rượu hầu hạ, còn Bùi Tu Ngôn mặc áo bào trắng thanh thoát đàn Cổ tranh.
Bước chân khựng tại chỗ. Phó Trạch Nghiên hiểu gì , theo ánh mắt thấy cảnh tượng trong phòng riêng, ánh mắt lạnh lẽo như băng sương.
"Lâm tiểu thư hôm nay thời gian đến kịch, còn hiếm hoi mang theo giai nhân ngoài thế ?"
Lý Uyển hất nhẹ thiếu niên hăm hở mặt, chỉnh chiếc áo mỏng trễ xuống cánh tay, giọng điệu chế giễu và Phó Trạch Nghiên.
Mặt bình tĩnh, tránh ánh mắt mơ hồ của Bùi Tu Ngôn, khẽ :
"Sợ ở phủ quá buồn, nên dẫn ngoài dạo."
Lý Uyển duyên, liếc sói hoang bên cạnh , nhưng nụ chạm đến đáy mắt.
Không ai chú ý đến bàn tay Bùi Tu Ngôn đang vuốt ve đàn Cổ tranh khẽ run lên khi .