KIẾP NÀY HÓA GIẢI HẾT - 14

Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:53:21
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khách điếm, chúng nghỉ ngơi một lát xuống lầu gọi vài món ăn đơn giản.

Sau khi gọi xong, Tiến Bảo liền gọi Phó Trạch Nghiên và hai thuộc hạ của .

Ba năm gặp, Tiến Bảo kéo Phó Trạch Nghiên lải nhải hỏi han đủ thứ.

Ta mắt rời chuyện với Liên Y. Lâu ngày gặp, gặp Phó Trạch Nghiên, sự ngượng ngùng của lớn hơn niềm vui tái ngộ.

Không ngờ, Phó Trạch Nghiên thẳng bên cạnh .

Tim thắt . Liên Y chuyện với , gật đầu nhưng tâm trí Phó Trạch Nghiên thu hút.

Hắn cao hơn, đen hơn một chút, góc cạnh sắc bén hơn, còn là thiếu niên nũng nịu ngày xưa. Mọi cử chỉ đều mang đến cảm giác áp bức của cao.

Tâm trí hỗn loạn, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì phong thái cơ bản của một thương nhân, ăn cơm đổi sắc.

"Thì cô nương là Lâm tiểu thư, ngưỡng mộ lâu!" 

Một thuộc hạ của Phó Trạch Nghiên tên là Trương Bảo Quốc toét miệng chào .

Động tác gắp thức ăn của khựng . Phó Trạch Nghiên mặt đổi sắc, thản nhiên :

 "Ăn cơm của ngươi ."

Lúc Tiến Bảo tò mò hỏi họ: 

"Sao các ngươi ở đây, trùng hợp ?"

Trương Bảo Quốc ha hả đáp: 

"Chẳng quan phủ Lâm tiểu thư đến đây , Phó ca đến xem một chút, bọn nhất định theo..."

Ánh mắt Phó Trạch Nghiên nhàn nhạt liếc qua Trương Bảo Quốc. Trương Bảo Quốc gượng, rụt cổ , cắm đầu ăn cơm nữa.

Liên Y mỉm , liếc Tiến Bảo.

Ăn hai miếng, liền đặt đũa xuống và lên lầu.

Ánh trăng như lụa, giờ là nửa đêm.

Thực sự ngủ , khoác áo ngoài, định tiểu đình ở sân khách điếm dạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-hoa-giai-het/14.html.]

Đụng Phó Trạch Nghiên đang ngắm trăng trong đình.

Ta tại chỗ. Phó Trạch Nghiên thấy động tĩnh đầu .

 Ánh mắt giao trong trung, né tránh.

"Ta suýt c.h.ế.t ở Tam Ngưu Loan, địa hình bên đó hiểm trở, chúng phục kích. Sau là Bảo Quốc liều mạng cứu ..."

Chúng ghế đá.

Ta gương mặt góc cạnh của Phó Trạch Nghiên, kể ba năm ở Bắc Cương với vẻ mặt bình thản.

"Ba năm nay hơn hai trăm bức thư cho ngừơi, nhưng gửi bức nào." 

Phó Trạch Nghiên đầu , ánh mắt như một hồ nước trong vắt ánh trăng.

"Khi mới đến Bắc Cương, luôn giận dỗi ngừơi. Cho đến khi suýt c.h.ế.t ở Tam Ngưu Loan, điều duy nhất nghĩ đến là, giá như gặp ngừơi một nữa."

"Tất cả oán hận với tan biến khoảnh khắc đó. Ta chỉ sống sót, để gặp ."

Tim cay xót, cúi đầu, để thấy vẻ mặt .

"Cũng chính ý niệm đó, khiến mỗi đều thoát khỏi cửa tử."

"Cho đến năm nay, chúng điều về. Phe Tam Hoàng tử đề bạt Trấn Bắc tướng quân. Ta — kẻ từng là vật chơi của Lý Uyển — giờ là cái gai trong mắt của phe Thái tử."

"Đấu đá chính trị, rèn luyện binh nghiệp."

"Họ đều khen là thiếu niên tướng quân, dũng cảm mưu lược, danh tiếng lừng lẫy khắp kinh thành. Họ nữ nhân, danh lợi, giờ đều là thứ thể dễ dàng ."

Phó Trạch Nghiên dừng một chút, khẩy tự giễu.

" những thứ đó đều . Ta chỉ hỏi một câu:

 Ta bây giờ, coi là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất ?"

"Vãn Vãn, thích nàng lâu ."

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Giọng Phó Trạch Nghiên mong manh, nhẹ tênh, như thể sợ sợ hãi.

Ánh trăng hòa tan, chiếu lên khuôn mặt nghiêng của , sâu lắng và dịu dàng.

 

Loading...