KHUYNH THẾ NỮ ĐẾ CHI CÔNG TỬ MẠN TẨU BẤT TỐNG - Chương 53: Dị Đồng
Cập nhật lúc: 2025-08-15 15:48:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Điện hạ, thật sự tò mò dị đồng của là từ mà ?”
“Bạch Vũ sư , tính hiếu kỳ của thật sự càng ngày càng nặng đó!”
“Ta , chỉ đặc biệt hiếu kỳ với những chuyện của Điện hạ thôi!” Bạch Vũ mặt vẫn giữ nụ nhưng trong mắt lộ vẻ nghiêm túc.
Khuynh Tuyết mắt Bạch Vũ, gần đây nàng luôn cảm thấy một chút ngượng ngùng. Khuynh Tuyết vội vàng tránh ánh mắt của . Nàng khẽ : “Bạch Vũ sư lúc nào cũng thích đùa!”
“Ta hề đùa nha, thật sự !”
Khuynh Tuyết một nữa đầu , hỏi: “Người thật sự như ? Đây là một câu chuyện thú vị ?”
“, nhất định , tìm hiểu chuyện , chứ chuyện, thú vị thú vị căn bản quan trọng. Huống hồ Bạch mỗ nếu chuyện cũng sẽ tìm Điện hạ !”
“Vì ?”
“Bởi vì, Điện hạ là thuyết thư !”
Khuynh Tuyết nghiêm túc Bạch Vũ : “Càng ngày càng càn rỡ !”
“Điện hạ cứ kể , chúng cũng !” Tuấn Thần mở miệng .
“Điện hạ, xem ngay cả khúc gỗ cũng , cứ !”
Khuynh Tuyết Bạch Vũ và Tuấn Thần, những khác, trong mắt mỗi đều tràn đầy sự hiếu kỳ.
“Được, sẽ kể cho các ngươi !” Khuynh Tuyết tìm một chỗ thoải mái xuống.
“Nên bắt đầu từ đây? Đôi dị đồng là năm mười một tuổi.”
“Mười một tuổi, chẳng lẽ chính là cùng Tà Y săn g.i.ế.c ma thú, trọng thương đó ?” Công tử Phong kích động hỏi.
“Không ngờ Hộ Bang Chủ, ở tận vùng cực Bắc mà cũng chuyện , thật sự khiến Khuynh Tuyết hổ thẹn quá!”
“Uy danh của Điện hạ e rằng cả Huyền Vũ Đại Lục ai là !”
“Càng , Khuynh Tuyết càng thêm hổ thẹn. Cuộc xuất chinh năm đó, là sai lầm lớn nhất mà gây , cuối cùng còn hại Nhược Vũ Chiến Thần tử tế, học y thuật.”
Khuynh Tuyết đến đây, vô thức về phía Đông Phương Nhược Vũ, những khác cũng theo đó sang.
Đông Phương Nhược Vũ một bên nghịch nghịch lọn tóc của , để ý đến bất cứ ai, như thể thấy gì.
Khuynh Tuyết thu ánh mắt, tiếp tục : “Năm mười một tuổi đó, biên giới Vũ tộc xuất hiện dị thú, quan phủ địa phương cầu viện. Thế nhưng mẫu hậu bệnh nặng, thật sự thể xuất chiến. Ta khi tình hình liền xin trận, nhưng lúc đó mẫu hậu và Vu sư từ chối, nguyên nhân từ chối hai: một là còn nhỏ, hai là phép xảy bất kỳ bất trắc nào, cả Vũ tộc đều cần .”
“ lúc đó hiểu, tu vi chút thành tựu, cảm thấy thiên hạ vô địch, liền tự lén chạy . sự của vẫn Nhược Vũ phát hiện, đuổi theo , khuyên về, , thật sự còn cách nào đành cùng .”
“Chúng đặt chân đến nơi xảy sự cố lâu, liền chạm trán dị thú, dị thú mới , nó tên là Quý, là loài cá, thế nhưng nó mọc bốn chân, dài đôi cánh, đầu giống như sói, hình khổng lồ, mắt sắc bén như sói.”
“Ta lúc đó liền hoảng loạn, chút . May mà Nhược Vũ ở bên cạnh, một tay ôm lấy né tránh, nhưng dị thú phát hiện tung tích của chúng . Nhược Vũ bất đắc dĩ đành ứng chiến, vì dị thú quá khổng lồ, suýt chút nữa nuốt chửng Nhược Vũ.”
“Nhìn Nhược Vũ đầy thương tích đến bên cạnh , bảo chạy trốn. Ta lúc mới bừng tỉnh, chạy trốn là thể, hơn nữa là Vương tương lai của Vũ tộc, thể chạy trốn , cắn răng dậm chân, lấy hết dũng khí, phi nhảy lên cùng con dị thú đó khổ chiến một phen.”
“Mặc dù cuối cùng tiêu diệt dị thú, nhưng cũng nó trọng thương, thương tổn đến mắt. May mắn Vu sư kịp thời chạy đến, dùng thủ pháp huyền diệu lấy mắt của dị thú đó đổi cho , mới thể phục hồi thị lực.”
“Mắt của dị thú đó chính là dị đồng, khi hồi phục phát hiện nó thể thăm dò vạn dặm xa xôi, thể phát hiện thứ ẩn giấu hại hoặc vật mà đang tìm kiếm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khuynh-the-nu-de-chi-cong-tu-man-tau-bat-tong/chuong-53-di-dong.html.]
“ sự tồn tại của nó cũng mang đến cho một nỗi đau, mẫu hậu để cứu , hao tổn công lực, sớm rời …” Giọng Khuynh Tuyết càng lúc càng nhỏ, mặt hiện lên nỗi buồn nhàn nhạt.
Khuynh Tuyết nhớ dáng vẻ của vị Vũ Hoàng tiền nhiệm khi , mẫu nàng vẫn còn bao nhiêu lưu luyến nỡ, bao nhiêu lo lắng cho , lo lắng cho bách tính Vũ tộc. Nàng bao điều cam tâm, nhưng chỉ vì sự tùy hứng của mà khiến mẫu thể rời sớm hơn. Người đáng lẽ còn thể ở bên cạnh thêm nhiều thời gian.
“Điện hạ, thì mười một tuổi lợi hại như , thảo nào đánh thắng, xem thắng là vô vọng !” Bạch Vũ sự đổi của Khuynh Tuyết, cố ý lái sang chuyện khác.
Khuynh Tuyết thấy Bạch Vũ gọi , lúc mới thoát khỏi cảm xúc đau buồn, khẽ : “Bạch Vũ sư , thấy lúc nào cũng nghĩ cách để thắng !”
“ theo tình hình hiện tại, lẽ là vô vọng !” Bạch Vũ giả vờ thất vọng .
“Sao như , với tu vi của Bạch Vũ sư sẽ nhanh chóng đuổi kịp thôi, huống hồ luôn cảm thấy sư dùng hết thực lực thật sự, luôn chuyện giấu .”
“Thật ? Thật sự sắp đuổi kịp ?”
Khuynh Tuyết những lời luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng thể là kỳ lạ chỗ nào, đành gật đầu hiệu là đúng.
Khụ~ khụ~ khụ~
Công tử Phong một bên nhận sự đổi vi diệu giữa Khuynh Tuyết và Bạch Vũ. Lòng thắt , tự nhủ trong lòng: “Phải nhanh chóng nghĩ cách trở về bên nàng, tiên ngăn chặn sự giao lưu ánh mắt giữa hai họ.”
Tiếng ho của Công tử Phong cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của . Tất cả đều về phía .
“Hộ Bang Chủ, cảm thấy chỗ nào khỏe ? Hay là để Nhược Vũ xem giúp ?”
“Đa tạ hảo ý của Điện hạ, tại hạ . Chỉ là chút lạnh nên ho vài tiếng mà thôi.”
“Thế thì !” Khuynh Tuyết xong đầu Khinh Vũ : “Khinh Vũ nhặt ít củi về , tiện thể tìm ít đồ ăn luôn nhé!”
“Vâng, Điện hạ!”
“Điện hạ, cùng Khinh Vũ ! Hai tương đối an hơn, cũng nhanh hơn.”
“Vẫn là Tuấn Thần sư suy tính chu ! Vậy thì phiền !”
“Điện hạ quá khen !” Nói xong hai cùng .
Sau khi Khinh Vũ và họ , Khuynh Tuyết phát hiện Hỏa Kỳ Lân trong góc đang buồn bã, nàng mở miệng : “Lão già , hôm nay đánh thua trận , là đang trốn trong góc đấy chứ?”
“Con đàn bà điên ngươi phát điên gì thế? Ta , vì ? Huống hồ đánh thua!”
“Vậy vì ngươi buồn bã vui?”
“Ta buồn bã vui, chỉ cảm thấy Hỗn Độn hôm nay kỳ lạ, nó một luồng lực lượng thuộc về nó, hơn nữa luồng lực lượng đó đang tương khắc với !”
“Tương khắc?”
“, công pháp của đánh nó hề chút tổn thương nào. Mà nó nếu đánh một cái thì mỗi quyền đều trúng đích, mùi vị nó quen thuộc xa lạ với !”
“Ngươi phát hiện điều gì ?”
“Thì cũng , chỉ là cảm thấy thật kỳ lạ!”
“Thôi , hết đừng nghĩ nữa. Ngày mai chúng hãy tìm hiểu ngọn ngành.”
Hỏa Kỳ Lân gật đầu : “Được!”