KHUYNH THẾ NỮ ĐẾ CHI CÔNG TỬ MẠN TẨU BẤT TỐNG - Chương 44: Ngày hôm sau
Cập nhật lúc: 2025-08-15 15:48:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Điện hạ, đến đông đủ!”
“Được, . Chúng cùng họ hội hợp.” Nói Khuynh Tuyết và chủ phó hai một một bước ngoài.
“Ôi chao, đây là vị công tử nào mà phiêu dật khôi ngô đến , phong lưu phóng khoáng như thế , nếu mà ngoài hại bao nhiêu cô nương?”
Mọi tiếng , phát hiện Khuynh Tuyết và chủ phó hai đều đang mặc nam trang. Khuynh Tuyết trong bộ nam trang hề khiến chút cảm giác hài hòa nào, ngược còn toát lên khí chất dũng bức .
Chỉ thấy nàng tóc đen buộc bằng dải lụa trắng, một lụa trắng muốt. Eo buộc một dải lụa bạc dài tua rua. Lụa trắng bên ngoài khoác một lớp sa mỏng như khói, sa mỏng thêu họa tiết đặc trưng của Vũ tộc. Lông mày dài đến tận thái dương, đôi mắt to sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn. Đôi mắt tựa hồ thể thấu vạn vật thế gian hề vương chút tạp chất nào, trong trẻo nhưng sâu thấy đáy, toát khí phách đế vương tà mị và lạnh lùng.
“Đông Phương Nhược Vũ, nếu bàn về việc hại cô nương, ngươi mà thứ hai thì thật ai dám thứ nhất. Thật đời loại nữ tử nào mới thể thuần phục ngươi?”
“Thuần phục? Vương của ơi, đây coi là dã thú ?”
“Ta , nếu ngươi tự cho là thì Bản Vương còn đồng ý đấy, ngươi đây là đang sỉ nhục dã thú!”
Ha ha~~ Cả đoàn đều nhịn thành tiếng. Bạch Vũ thì thầm với Tuấn Thần: “Thật ngờ Điện hạ kỹ năng đáp trả khác tinh xảo đến !”
Tuấn Thần gì, nhưng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
“Tiểu Khuynh Tuyết, ngươi đây là một ngày chọc tức vài câu thì cả thoải mái đúng ?”
“Ấy, ngươi đúng đấy! Đông Phương Nhược Vũ, Bản Vương chọc tức ngươi , ngươi thật sự nên sửa tính thì thật sự cô độc đến già đấy!”
“Yên tâm, nếu cô độc đến già thì cũng nhất định kéo ngươi theo.”
“Được thôi, Vương vốn dĩ cô độc, nếu ngươi nguyện ý bầu bạn với Bản Vương thì thật sự ngại .”
“Ấy! Con bé thật sự lớn …” Đông Phương Nhược Vũ còn thêm vài câu, thì Khuynh Tuyết vô tình cắt ngang.
“Được , chúng chuyện chính . Điểm đến của chúng là Dung Thành ở Cực Bắc Chi Địa, để tăng tốc đều dùng Thuấn Di Thuật, chúng sẽ hội hợp ở cửa thành Dung Thành.”
“Dạ, Điện hạ!” Mọi đồng thanh đáp.
“Lão già, đây!” Khuynh Tuyết gọi Hỏa Kỳ Lân tiếp tục : “Lần lão già vẫn là quân sư của chúng , đều theo sắp xếp của , đối mặt với những thượng cổ hung thú kinh nghiệm hơn chúng .”
“Dạ, Điện hạ!”
“Đông Phương Nhược Vũ, đây là linh thú Hỏa Kỳ Lân của !”
“Cửu ngưỡng cửu ngưỡng, Thần quân thể hiện chân để tại hạ kiến thức một phen chăng?”
Khuynh Tuyết bất lực về phía Đông Phương Nhược Vũ, quát ngăn : “Đông Phương Nhược Vũ! Ngươi thể nghiêm chỉnh một chút ? Đây là việc chính!”
“Vương của ơi, chỗ nào nghiêm chỉnh cơ?”
“Nữ nhân điên khùng , tên tà y đúng là danh bất hư truyền, đủ tà thích!”
Hỏa Kỳ Lân lập tức đầu về phía Đông Phương Nhược Vũ nghiêm túc : “ mà, khuyên ngươi khi hiện chân thì nhất nên tránh xa một chút.”
“Vì ?”
“Vì ? Vì khi hiện chân đều là lúc đói bụng, ăn thịt . Nhược Vũ phong thái khôi hài như , Bản Thần quân đỗi yêu thích, thật sự nỡ nuốt chửng ngươi , nên mới ý khuyên bảo.”
Khuynh Tuyết mấy nam nhân bề ngoài đều phong lưu phóng khoáng, nhưng chẳng ai đắn, nàng đành bất lực lắc đầu.
“Được , đừng nhảm nữa. Xuất phát !”
“Dạ, Điện hạ!” Nói cả nhóm đồng thời biến mất tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khuynh-the-nu-de-chi-cong-tu-man-tau-bat-tong/chuong-44-ngay-hom-sau.html.]
Cực Bắc Chi Địa, Dung Thành. Nơi ở của Công tử Phong.
“Công tử, một tin và một tin , tin nào ?”
Công tử Phong cúi đầu luyện chữ, chút sốt ruột : “Văn Đào, da ngươi ngứa ngáy ?”
“Công tử rốt cuộc cái nào ? Nói !”
“Ngươi thì , thì cứ giữ đấy, xem ngươi nhịn bao lâu?”
“Công tử thật sự càng ngày càng vô vị. Được, , tin nhé.”
Công tử Phong gật đầu tỏ ý đồng ý.
“Tin là dịch bệnh vẫn thể khống chế, lượng trẻ nhỏ mất tích ở gần đây càng ngày càng nhiều, quan viên địa phương thật sự thể giải quyết, tấu báo về Vũ tộc Hoàng cung .”
Công tử Phong vẫn cúi đầu, chữ : “Cách là đúng, với nguồn lực địa phương quả thực thể giải quyết. Chuyện trẻ nhỏ mất tích hàng loạt quả thật là tin . Vậy tin là gì?”
“Cái tin nhé, xong chắc chắn sẽ vui đến mức ăn ngon, ngủ yên!”
“Văn Đào ngươi càng ngày càng dài dòng, thể thẳng ?”
“Vũ tộc nhận tin phái đến tận nơi tra xét!”
“Đây là lẽ đương nhiên, đây tính là tin gì chứ!”
“Công tử, đoán xem đến là ai?”
Công tử Phong đến đây, ngẩng đầu Văn Đào, mắt phát sáng, thấp thỏm bất an hỏi: “Người đến là ai?”
“Người… mà… … … gặp… nhất!” Văn Đào từng chữ một trả lời Công tử Phong.
“Tách”! Công tử Phong bút cũng cầm vững, để mặc nó rơi xuống hủy hoại giai tác mới . Y kích động dùng hai tay nắm chặt vai Văn Đào hỏi: “Ngươi , nàng sẽ đến Dung Thành?”
Văn Đào gật đầu thật mạnh, nghiêm túc đáp: “ , Công tử. Khuynh Tuyết Điện hạ sắp đến Dung Thành .”
Công tử Phong buông Văn Đào , tự lẩm bẩm: “Nàng đến Dung Thành, sắp gặp nàng ! Không nàng sống ? Ta gặp nàng câu đầu tiên nên gì đây? Nàng gặp ?”
Công tử Phong nghĩ đến đây, khỏi bất giác ngã khuỵu xuống ghế. Tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp, y lập tức gặp nàng, sợ hãi khi gặp nàng, vạn nhất nàng gặp y thì y ?
“Công tử, đừng nghĩ nhiều như nữa. Dù thì, cứ gặp . Khuynh Tuyết Điện hạ và đoàn của họ chắc sẽ nhanh đến nơi, xem ?”
Công tử Phong đột nhiên ngẩng đầu Văn Đào, vui mừng : “Văn Đào, ngươi đúng! Đi thôi, chúng bây giờ ngay!”
“Không , Công tử. Chúng cơ?”
“Đoàn họ đến, còn lạ nước lạ cái. Hơn nữa với tính cách của Khuynh Tuyết, nàng nhất định sẽ thông báo cho quan phủ, thì họ nhất định sẽ hội hợp ở cửa thành.”
“Công tử phân tích lý! Công tử, năm năm qua thật sự như đổi thành một khác, trưởng thành hơn, trầm hơn, cũng còn dây dưa nước đôi nữa, thật !”
Công tử Phong và đ.ấ.m nhẹ Văn Đào, : “Được , đừng cảm thán nữa. Chúng mau thôi!”
“Dạ, Công tử. Chúng !”
Hai xong, lập tức dùng Thuấn Di Thuật đến cửa thành Dung Thành.
“Công tử, chúng cũng Khuynh Tuyết Điện hạ và đoàn của họ đến lúc nào cụ thể, chúng đợi ở đây bao lâu?”
Công tử Phong ngừng ngoài cửa thành, trả lời: “Văn Đào, ngươi tìm chỗ tầm nhất, chúng chờ, bất kể đợi mấy ngày, nhất định đợi nàng !”
“Dạ, Công tử!”