KHUYNH THẾ NỮ ĐẾ CHI CÔNG TỬ MẠN TẨU BẤT TỐNG - Chương 23: Phùng Thôn (Thượng)

Cập nhật lúc: 2025-08-15 15:43:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Công tử, Công tử!” Văn Đào thấy Công tử Phong buồn bã ngẩn ngơ, bèn gọi. Muốn khuyên giải .

“Văn Đào, thật sự sai ?” Công tử Phong thần sắc bất an, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.

“Công tử, ngài cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Sự việc đến nước , đúng sai đều còn quan trọng nữa. Giờ điều quan trọng là vụ án mắt, chúng hãy xốc tinh thần, tranh thủ lập công chuộc tội.”

“Lập công chuộc tội, tức là sai .”

“Đương nhiên, Công tử sai một cách khó chấp nhận.” Võ Lược một cách dứt khoát, chút biểu cảm.

“Võ Lược, ngươi nhất thiết thẳng thắn như ?” Văn Đào kéo Võ Lược , định ngăn tiếp tục .

“Văn Đào, ngươi cứ để Võ Lược tiếp . Ta xem rốt cuộc sai đến mức nào, đáng để nàng nổi giận lớn đến , còn luận tội triều đình, nể chút mặt mũi nào.”

“Nếu là Công tử cho phép Võ Lược , Võ Lược sẽ thẳng thắn kiêng kỵ.”

“Trước hết, xuất chinh là hành quân, hành quân thì quân lệnh. Quân lệnh là nhẹ nhàng giản lược. Giản lược nghĩa là thứ đều đơn giản hóa, nhưng Công tử mang theo gia quyến, đây là trái lệnh quân.”

“Vậy nàng chẳng cũng tự ý mang theo , lẽ nào vì mang theo nữ nhân, còn nàng mang theo nam nhân, nên tội mà nàng thì ?”

“Công tử, ngài rõ ràng cái gì cũng hiểu, vì cứ gặp Nhu Vũ Công chúa là ngài hồ đồ ?” Văn Đào khuyên giải, hóa giải.

“Ta hiểu, để Võ Lược cho hiểu rõ.”

“Công tử ngài đang cố tình lảng, Khuynh Tuyết Điện hạ là chủ soái , quyền nhiệm miễn, nàng mang theo một Quân Sư, và công khai tuyên bố là phù hợp quy củ. Cứ lùi một bước mà , Quân Sư võ trị tu vi kinh , so với xuất chinh trăm lợi mà một hại, còn Nhu Vũ Công chúa, nếu thực sự gặp Thao Thiết thì bản khó giữ mạng.” Võ Lược phân tích rõ ràng rành mạch cho Công tử Phong .

Nhu Vũ vẫn luôn lặng lẽ theo phía , phân tích của Võ Lược, nước mắt nàng tự chủ mà rơi xuống.

“Được Võ Lược, đừng nữa.” Văn Đào dùng ánh mắt hiệu cho , Nhu Vũ .

Võ Lược tuy thích Nhu Vũ lắm, nhưng Công tử thích. Nhu Vũ cũng xác nhận chăm sóc Công tử, Võ Lược cũng thật lòng cảm kích. Thấy Nhu Vũ nên cũng nữa.

Văn Đào nhắc nhở Công tử Phong. Công tử Phong đầu về phía Nhu Vũ, thấy nàng thương tâm đến cũng đành lòng trách mắng nữa. Hắn dịu dàng an ủi: “Đừng nữa, .”

Thấy Công tử Phong đầu , Nhu Vũ càng thương tâm hơn, thút thít thành tiếng: “Công tử, vì sự tùy hứng của mà liên lụy Công tử.”

“Được đừng nữa, sự việc đến nước cũng giải quyết vấn đề. Yên tâm , phụ hoàng sẽ .”

Xoạt… xoạt… xoạt… xoạt…

“Cảnh giới!” Khuynh Tuyết hạ lệnh xong liền về phía Nhu Vũ đang thành tiếng: “Ngươi lập tức nín ngay tiếng của ngươi , nếu còn phát bất kỳ âm thanh nào khác đừng trách khách khí với ngươi.”

“Ai đó?” Bạch Vũ theo hướng âm thanh đuổi ngoài.

“Khinh Vũ, Võ Lược theo xem.”

“Vâng, Thiếu chủ!” Hai đồng thời đáp.

“Thiếu chủ, dọc đường càng lúc càng yên tĩnh. Đến nơi càng yên tĩnh đến đáng sợ, chút sinh vật nào.” Tuấn Thần phân tích với Khuynh Tuyết.

Khuynh Tuyết gật đầu: “Tuấn Thần sư , cảnh giới!”

“Vâng Thiếu chủ.”

“Lão già, ngươi phát hiện là thứ gì ?”

“Người? Nhất định tìm thấy , Tuấn Thần sư ngươi cũng .”

“Vâng, Thiếu chủ.” Nói xong Tuấn Thần phi tốc rời .

Tuấn Thần, Bạch Vũ, Võ Lược, Khinh Vũ đều đuổi . Tại chỗ chỉ còn Khuynh Tuyết, Công tử Phong, Nhu Vũ, Văn Đào và Hỏa Kỳ Lân.

“Công tử, vẫn còn chút lương khô, ngài ăn chút ! Suốt quãng đường ngài vẫn nghỉ ngơi đàng hoàng!” Nhu Vũ vành mắt đỏ hoe, với vẻ yếu ớt đáng thương.

“Ta , là nàng ăn ! Lát nữa còn tiếp tục đường, ăn chút sợ nàng sẽ chịu nổi!”

“Các ngươi đều ăn, ăn.” Hỏa Kỳ Lân tới một tay giành lấy thức ăn, tỉ mỉ nếm thử.

“Ừm, mùi vị kém xa đồ ăn trong cung của nữ nhân điên đó.”

“Không ngon thì ngươi đừng ăn chứ. Có ai mời ngươi ăn .” Nhu Vũ hậm hực .

“Ngươi cho ăn, càng ăn. Khó ăn còn hơn là c.h.ế.t đói.” Hỏa Kỳ Lân với vẻ mặt hềnh hệch.

“Tất cả im lặng, đừng nhảm nữa.” Trong mắt Khuynh Tuyết tràn đầy sự tức giận, vẻ sắp bùng phát.

“Thiếu chủ, mất dấu .” Bạch Vũ khi về bẩm báo.

“Những khác ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khuynh-the-nu-de-chi-cong-tu-man-tau-bat-tong/chuong-23-phung-thon-thuong.html.]

“Đều đuổi kịp, bọn họ cũng sắp về .”

“Thiếu chủ!” Những về bẩm báo.

“Mọi vất vả ! Các ngươi rõ là thế nào ?”

“Một hai mươi tuổi, mặc quần áo rách nát, khinh công giỏi, hơn nữa quen thuộc địa hình nơi .” Bạch Vũ báo cáo.

“Không là một nam tử trung niên!” Võ Lược .

“Phải, , hẳn là một trung niên.” Khinh Vũ phụ họa theo.

“Vậy Tuấn Thần sư , còn ngươi thì ?” Khuynh Tuyết hỏi.

“Ta thấy cũng gần giống như Bạch Vũ .”

Khuynh Tuyết cau mày nghiêm nghị: “Sao thế ? Căn bản là hai … thảo nào nhiều đuổi kịp.”

“Thiếu chủ, vì ?” Tuấn Thần hỏi.

“Những gì các ngươi thấy căn bản chính là hai , bọn họ luân phiên xuất hiện, khiến các ngươi căn bản thể đuổi kịp. Khi các ngươi sắp đuổi đến nơi, một sẽ ẩn nấp, ở một phía khác thu hút sự chú ý của các ngươi, các ngươi kịp phản ứng nên đành tiếp tục đuổi theo.” Khuynh Tuyết phân tích cho .

“Khinh Vũ, mang bản đồ đến.”

“Vâng, Thiếu chủ.”

Khuynh Tuyết mở bản đồ, thần sắc chuyên chú, ngón tay ngừng gõ bản đồ: “Mọi xem, chúng bây giờ ở đây, phía một thôn trang là Phùng Thôn. Ngôi làng cách nơi xảy sự việc đầy hai trăm dặm, chúng hãy đến Phùng Thôn xem , nhất định sẽ thu hoạch.”

“Vâng, Thiếu chủ.” Mọi đáp.

“Tất cả đều thuấn di chứ! Chúng tăng tốc lên thôi.” Sắc mặt Khuynh Tuyết đầy lo lắng.

“Cái đó… … chỉ thể ngự kiếm…”

Cả đoàn tiếng . Nhu Vũ sắc mặt đỏ hoe, hổ cúi đầu, giống như một đứa trẻ sai chuyện.

Khuynh Tuyết khẽ nở một nụ tà mị mơ hồ, Công tử Phong bất đắc dĩ : “Công tử, mà ngươi mang đến, ngươi tự đưa ?”

“Đương nhiên là .”

“Được, hành động! Điểm đến là cửa Phùng Thôn.” Khuynh Tuyết hạ lệnh.

“Vâng!” Mọi lĩnh mệnh.

Lời dứt, cả đoàn vận khí phát chiêu. Lập tức đến đích.

“Thiếu chủ, đợi Công tử chút ! Bọn họ vẫn tới.” Văn Đào cẩn thận đề nghị.

“Được! Khinh Vũ, Võ Lược hai ngươi dò xét , những còn tiên ở tại chỗ chỉnh đốn.”

“Tạ ơn, Thiếu chủ!”

“Văn Đào, cần cảm ơn . Bọn họ bây giờ là đội viên, chờ đợi là lẽ đương nhiên.”

“Vẫn cảm ơn Thiếu chủ, Công tử chậm trễ tốc độ, Thiếu chủ trách mắng, còn nguyện ý chờ.”

“Thật lãng mạn nha!” Công tử Phong cõng Nhu Vũ thuấn di đáp xuống đất, Nhu Vũ yếu ớt bò lưng Công tử Phong. Cảnh tượng giống hệt như chú rể cõng cô dâu cưới về nhà, lãng mạn đến mức chút trái khoáy. Bạch Vũ cảnh tượng khinh thường châm chọc.

Văn Đào lập tức bước tới, đỡ Nhu Vũ xuống khỏi lưng.

Thấy Công tử Phong đầy mồ hôi đang định quan tâm thì thấy Nhu Vũ từ trong n.g.ự.c áo lấy một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Công tử Phong.

Mọi thấy , đều hổ tránh , bọn họ nữa.

Còn Khuynh Tuyết lạnh một tiếng, lộ nụ tà mị, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, trong ngữ khí mang theo chút khiêu khích : “Trường Công tử Phong, ngươi câu bao giờ ? Yêu mà giấu, tự rước diệt vong?”

Công tử Phong , trong lòng vốn thoải mái, nay câu hỏi thì cơn giận càng bùng lên: “Khuynh Tuyết ngươi đang uy h.i.ế.p ai , cho ngươi Công tử Phong sợ ngươi!”

“Công tử, đừng nữa.” Văn Đào một tay kéo Công tử Phong .

“Văn Đào, ngươi kéo gì? Là nàng uy h.i.ế.p , rốt cuộc ai mới là chủ tử của ngươi?” Công tử Phong giận dữ, tìm chỗ xả giận, lớn tiếng quát Văn Đào để trút giận.

Khuynh Tuyết thấy càng thêm thất vọng: “Ta Công tử Điện hạ sợ , ngươi dùng hành động để chứng minh .”

“Ta chính là chứng minh, chứng minh rằng hề sợ ngươi.”

“Nữ nhân điên rồ, ngờ ngươi nhẫn nhịn như . Vị hôn phu của ngươi mang theo tình nhân nhỏ phô diễn ân ái mặt ngươi, khiêu khích ngươi đến thế, vốn tưởng ngươi sẽ trực tiếp vọt tới tán c.h.ế.t tươi nàng !” Hỏa Kỳ Lân bề ngoài như trêu chọc Khuynh Tuyết, kỳ thực đang giúp đỡ chủ nhân của .

“Thôi , lão quái. Hà tất chấp nhặt với bọn họ. Kẻ nào thể chống thì đó mới là mệnh, thấy bọn họ bản lĩnh đó, hà tất chấp nhặt!” Khuynh Tuyết xong liền đầu thèm để ý đến Công tử Phong và bọn họ nữa.

Loading...