KHUYNH THẾ NỮ ĐẾ CHI CÔNG TỬ MẠN TẨU BẤT TỐNG - Chương 104: Ôn Thần (Thần Dịch Bệnh, chỉ người gây rắc rối, khó đuổi)
Cập nhật lúc: 2025-08-15 16:03:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Vũ lập tức bước tới đỡ Khuynh Tuyết, “Nàng chậm thôi, chân vẫn còn vết thương, để Nhược Vũ cầm m.á.u !”
Khuynh Tuyết dừng bước, đầu Chúc Long đang cứng đờ tại chỗ, ý đuổi theo, đầu những khác, đầy vẻ lo lắng, “Được !”
Khuynh Tuyết đầy mồ hôi, từ từ xuống, kỳ thực nàng đau, một chiêu của Chúc Long xuyên qua bắp chân nàng, vết thương ở chân đau thấu xương.
Đông Phương Nhược Vũ nhẹ nhàng cắt bỏ phần vải quần ở chân nàng, bắp chân m.á.u thịt lẫn lộn một lỗ hổng lớn bằng quả trứng gà, m.á.u vẫn ngừng chảy .
“Ngươi quả thực càng ngày càng lợi hại, một lỗ hổng lớn như mà còn thể một chiêu Chúc Long thần quân thương, quả đúng là dũng vô úy nha!”
Khuynh Tuyết cau mày, “Đông Phương Nhược Vũ, ngươi thể đừng chuyện kiểu âm dương quái khí như !”
Đông Phương Nhược Vũ hừ lạnh một tiếng, “Ta âm dương quái khí , ngươi thật sự là càng ngày càng bản lĩnh đó, nếu để Vu Sư xem ngươi giải thích thế nào, thật sự là quá thể thống gì…”
“Đừng lải nhải nữa , vết thương rốt cuộc chữa ?”
“Có chữa ? Hừ!”, Đông Phương Nhược Vũ liếc Khuynh Tuyết một cái, “Ta chữa , ai mới chữa , Bạch Vũ sư của ngươi ?”
Bạch Vũ ngượng ngùng , “Nhược Vũ đừng khó nữa, thể chữa , mau xem vết thương của điện hạ , cứ chảy m.á.u thế sẽ mất mạng mất!”
“Mất mạng?”, Đông Phương Nhược Vũ hừ lạnh thêm nữa, “Điện hạ nhà ngươi, là bản lĩnh đến nhường nào chứ, đánh thêm một trận nữa cũng c.h.ế.t nổi , hừ!”
“Ngươi thử ?”, Khuynh Tuyết trừng mắt , “Xem xem đánh thêm một trận nữa, rốt cuộc c.h.ế.t ?”
Đông Phương Nhược Vũ ngẩng đầu Khuynh Tuyết một cái, bất đắc dĩ thở dài, “Thôi , cách nào với ngươi, , …”, dứt lời từ trong n.g.ự.c áo móc ngân châm và sợi chỉ đặc biệt.
“Ngươi gì?” Công Tử Phong vội vàng ngăn , thực sự hiểu Đông Phương Nhược Vũ định gì.
Đông Phương Nhược Vũ đầu trừng mắt , “Làm gì, đương nhiên là chữa thương cho nàng , lẽ nào là vá quần áo cho nàng ?”
“Chữa thương? Chữa thương mà ngươi cầm kim gì?”
“Đương nhiên là để khâu miệng vết thương chứ!” Công Tử Phong kiên nhẫn giải thích: “Xin hỏi Hộ Bang Chủ, thể động thủ ?”
“Ta… ngươi… như ?”
Bạch Vũ kéo Công Tử Phong , “Ngươi thể đừng ở đây vướng tay vướng chân , ngươi từng thấy ?”
Công Tử Phong bất đắc dĩ thở dài, “Chúng thương đều dùng thuốc mà, dùng kim ?”
“Ta thấy ngươi vẫn còn là một đóa hoa trong nhà kính !”, Đông Phương Nhược Vũ khinh thường liếc Công Tử Phong một cái, thèm để ý đến nữa, đầu chữa thương cho Khuynh Tuyết.
“Ngươi…”
“Thôi , ngươi đừng nhảm nữa, thể để chữa thương , đợi chữa xong ngươi chẳng sẽ hiểu hết ?” Tuấn Thần tiến lên kéo Công Tử Phong , “Ngươi xa một chút, sẽ giải thích cho ngươi , ?”
Công Tử Phong liếc , sang Khuynh Tuyết đang đổ đầy mồ hôi, gật đầu cùng Tuấn Thần lui xuống.
“Ngươi ráng chịu một chút, ở đây thuốc tê, xuyên qua da thịt sống sượng đó!” Đông Phương Nhược Vũ dặn dò xong sang Bạch Vũ, “Ngươi ôm lấy nàng, đừng để nàng cử động lung tung!”
“Không , chịu , Nhược Vũ ngươi cứ động thủ , đầu tiên!”, Khuynh Tuyết nhàn nhạt .
“Không đầu tiên ?”, Bạch Vũ cau mày, thâm tình mắt nàng, “Ngươi khi nào cũng từng chịu vết thương nghiêm trọng như ?”
Khuynh Tuyết cố nén đau đớn, nghiêng đầu Bạch Vũ, “Bạch Vũ sư đừng cau mày, những chuyện đó qua , nếu … khụ khụ… cơ hội nhất định sẽ kể hết cho , ?”
“Thôi , nàng đừng nữa.” Bạch Vũ một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Khuynh Tuyết, một tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trán nàng, “Nàng ráng chịu một chút, đợi khỏi chúng cùng cứu các hài tử!”
Công Tử Phong nhắm chặt mắt, dám nàng, kim xuyên qua da thịt Khuynh Tuyết, mỗi một đều như xuyên qua chính thể , cảm giác giống như vạn con kiến đang cắn xé, chí mạng nhưng khó mà chịu đựng.
Thế nhưng Khuynh Tuyết hề hé răng một tiếng, mồ hôi trán nàng vẫn cứ tuôn như mưa.
“Ráng chịu thêm chút nữa, vài mũi kim nữa là xong !”, Đông Phương Nhược Vũ cũng đổ đầy mồ hôi, kỳ thực còn đau hơn nàng.
“Nhược Vũ, ! Ngươi cứ động thủ!”, Khuynh Tuyết cau mày sâu hơn, nhưng suy nghĩ của nàng vẫn ngừng , nàng quan sát môi trường xung quanh, Chúc Long đang lấp ló một bên, “Tuấn Thần sư !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khuynh-the-nu-de-chi-cong-tu-man-tau-bat-tong/chuong-104-on-than-than-dich-benh-chi-nguoi-gay-rac-roi-kho-duoi.html.]
“Điện hạ, đây!”
“Mau, xem Hỏa Kỳ Lân, chiến sự thế nào ? Bảo tốc chiến tốc thắng!”, Khuynh Tuyết cố nén đau đớn .
Lời nàng dứt, mấy mới nhớ đến Hỏa Kỳ Lân, đối chiến cả một ngày .
“Vâng, điện hạ!”, Tuấn Thần gật đầu đáp.
“Nàng nghỉ ngơi chút !”, Bạch Vũ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, thầm mong thương lúc là .
Vài phút ngắn ngủi, nhưng đối với bọn họ dài như cả một ngày, Đông Phương Nhược Vũ cuối cùng cũng dừng tay, lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm : “Xong ! Trong thời gian ngắn đừng dùng sức ở chân nữa!”
Khuynh Tuyết cũng lau mồ hôi trán, nhàn nhạt : “Không dùng chân , ngươi bảo nhảy lò cò mà ? Ta dù cũng là một tộc chi vương, để ngươi cõng sẽ mất hết uy nghiêm.”
“Hừ, ngươi còn là vương , chuyện gì cũng xông lên hết!” Đông Phương Nhược Vũ nể nang gì .
“Thôi , đừng nữa!”, Khuynh Tuyết liếc mắt về phía Chúc Long ở xa, “Nhược Vũ ngươi cũng xem !”
“Hắn ư?”, Đông Phương Nhược Vũ chỉ Chúc Long, “Chữa lành cho , đến truy sát chúng ư?”
“Thôi , cứ coi như là báo đáp !”
Đông Phương Nhược Vũ mù mịt, “Báo đáp? Báo đáp điều gì?”
Khuynh Tuyết lạnh một tiếng : “Báo đáp , vì đánh lén chúng , nếu tay, chúng chắc chắn sẽ c.h.ế.t nghi ngờ gì!”
“Điều cũng đúng!”, Đông Phương Nhược Vũ dậy bước đến gần Chúc Long, “Đưa tay ngươi xem nào!”
“Ngươi gì?”
Đông Phương Nhược Vũ liếc một cái, lạnh : “Ta thể gì chứ, lẽ nào còn thể đánh lén ngươi thành?”
“Ngươi rốt cuộc gì?”, Chúc Long khỏi giật , mặc dù vết thương của bây giờ đến mức mất mạng, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì.
“Yên tâm, chỉ phụng mệnh đến chữa thương cho ngươi, báo đáp ân ngươi đánh lén!”
“Đánh lén?” Chúc Long vẻ mặt kinh ngạc Đông Phương Nhược Vũ, “Các ngươi nghĩ sẽ đánh lén các ngươi, trong mắt các ngươi ti tiện như ?”
Đông Phương Nhược Vũ gật đầu, kéo tay , “Bị Tàn Mộng thương, chữa, tay ngươi sẽ phế đó, Tàn Mộng chuyên khắc thượng cổ thần tộc, nó thích mùi vị của thượng cổ thần tộc các ngươi nhất đó!”
“Điều đương nhiên ! Ta chính là Thượng Cổ Thần Quân mà!”
Đông Phương Nhược Vũ ngẩng đầu một cái, lắc đầu, nhàn nhạt : “Thần quân đúng! Thôi , lui đây!”
Đông Phương Nhược Vũ về phía Khuynh Tuyết, “Xong !”
Khuynh Tuyết dậy, “Vậy , chúng thôi!”
“Đi, ?”, Đông Phương Nhược Vũ hỏi.
“Tiếp tục tiến về phía , nhanh chóng tìm thấy các hài tử!”
“ vết thương của ngươi…”
Lời Đông Phương Nhược Vũ thốt Khuynh Tuyết cắt ngang, “Thôi , nhiều vô ích, giờ xuất phát!”
“Vâng, điện hạ!”, mấy bất đắc dĩ đáp.
Khuynh Tuyết đầu Chúc Long đang theo , “Ngươi theo chúng gì?”
“Ta cùng các ngươi, đợi vết thương của ngươi lành cùng ngươi đánh thêm một trận!”
“Ngươi! Thật đúng là một tên ôn thần đuổi !”, Bạch Vũ kích động mắng.
“Bạch Vũ sư , thôi kệ !” Khuynh Tuyết nhàn nhạt .