Khu Tập Thể Quân Giới Những Năm 50 - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-12-23 02:18:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến lúc tỉnh táo thì trời bên ngoài tối hẳn.

Trong phòng một tia sáng, cửa đóng chặt, loáng thoáng thấy tiếng tranh luận cố ý hạ thấp giọng ở ngoài phòng khách. Ngô Tranh Vanh vẫn còn ấn tượng với giọng , hình như là bác cả của Diệp Mãn Chi.

Anh giường một lát, dậy mò mở cửa phòng. Thấy tỉnh, mấy đang trò chuyện ngoài phòng khách bỗng im bặt. Diệp Mãn Chi định rót cho ly nước, nhưng liếc thấy sắc mặt của , cô lẳng lặng im tại chỗ.

Ngô Tranh Vanh nhận sự bất thường của cô, với bác Diệp: "Bác cả, chuyện của Hiểu Đông, Lai Nha kể với cháu . cháu chỉ là đại diện quân sự, vấn đề nhân sự của xưởng 856 cháu tiện can thiệp. Cháu đồng đội ở Quân khu Tân Cương, nếu bác nỡ để cháu trai chịu khổ, cháu thể sắp xếp cho lính ở bên đó."

Chương 56: "Mẫu mực hạng Nhì" đơn thuần và "Đặc biệt ưu tú" tinh khôn

"Một lính cả nhà vinh quang" là khẩu hiệu thịnh hành thời bấy giờ. Nhà ai con em bộ đội, đường cũng ngẩng cao đầu hơn. Bác cả đương nhiên cái lợi của việc lính, nhưng cuộc chiến kháng Mỹ viện Triều mới qua lâu, lính nghĩa là sẵn sàng hy sinh. Thật sự đưa đứa trẻ đến nơi xa xôi như để nhập ngũ, ông bà trong lòng thực sự nỡ.

Bác gái hỏi: "Đi lính ở Tân Cương với chi viện xây dựng Tân Cương là một chuyện ?"

Ngô Tranh Vanh mỉm , đáp lời bà, tự nhiên cầm ấm nước bàn lên, rót cho một ly nước ấm. Cái ca uống nước bọc một lớp "áo" len hoa hòe hoa sói, của Diệp Mãn Chi, phong cách y hệt cái bao len cô đan cho hộp cơm.

Diệp Mãn Chi tiện tay cầm đại là nhận ca của . Cô lén liếc Thường Nguyệt Nga, tình cờ va ánh mắt của bà. Cô đành chột dời mắt , giả vờ như chuyện gì xảy .

Ông Diệp Thủ Tín : "Đi lính với tình nguyện chi viện đương nhiên là khác . Đứa trẻ hưởng ứng lời kêu gọi chi viện, đất khách quê , chẳng sẽ phân việc gì. Đi lính thì ít nhất cũng quen chiếu cố, Hiểu Đông đến nỗi bắt nạt, bát cơm của quân nhân còn chắc chắn hơn cả công nhân chứ."

Bác gái vẫn mặc cả: "Chúng bằng lòng cho cháu lính, nhưng liệu thể chỗ nào gần nhà một chút ?"

"..." Diệp Thủ Tín con rể tương lai dây dưa mấy chuyện rắc rối của nhà , ông đầu bảo: "Tranh Vanh , mai còn , để Lai Nha tiễn cháu, cháu về nghỉ sớm . Chuyện Hiểu Đông lính, nhà bác sẽ bàn bạc thêm."

Khách khứa nhà họ Diệp về gần hết, chỉ còn vợ chồng bác cả vẫn đang lải nhải với ông Diệp về việc của cháu trai. Sau khi đưa ý kiến, Ngô Tranh Vanh cũng định ở lâu. Anh chào tạm biệt nhà họ Diệp cùng Diệp Mãn Chi xuống lầu.

"Sao mặt em đỏ thế?" Xuống đến tầng một, Ngô Tranh Vanh áp mu bàn tay lên mặt cô để thử nhiệt độ.

"Chẳng tại !" Diệp Mãn Chi gạt tay , hầm hừ : "Hôm nay em mất mặt đến tận cùng !"

"Một 'tiếp' 11 đàn ông nhà em, sức chiến đấu chắc là cũng đấy chứ?" Ngô Tranh Vanh : "Làm con rể nhà em đúng là dễ dàng gì. Uống say thì nhạc phụ hài lòng, uống say thì vợ hài lòng."

Diệp Mãn Chi tiếng "vợ" cho mặt đỏ rần lên, đôi mắt cũng lấp lánh nước. Cô do dự một hồi, nghĩ bụng thể để một mất mặt , bèn ghé tai , ấp úng kể chuyện hồi chiều.

Ngô Tranh Vanh ngẩn : "Thật ?"

"Em lừa thì lợi lộc gì chứ?"

"..."

Trong lòng Ngô Tranh Vanh vẫn mang chút bảo thủ của thời đại , nhạc mẫu và chị vợ bắt gặp khoảnh khắc riêng tư đúng là chút ngượng ngùng. Anh cụp mắt trầm tư một lát, nghĩ đến một khả năng, bất giác nhíu mày.

Thấy , Diệp Mãn Chi hoảng hốt hỏi: "Sao thế ?"

"Liệu bác gái điều chỉnh giờ giới nghiêm của em về 6 giờ tối nhỉ?"

"..." Diệp Mãn Chi lườm một cái: "Anh thể đắn chút ! Em đang chuyện nghiêm túc đấy!"

"Anh cũng đang chuyện nghiêm túc mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khu-tap-the-quan-gioi-nhung-nam-50/chuong-102.html.]

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng, dường như thực sự đang lo lắng về giờ giới nghiêm, Diệp Mãn Chi bỗng nhiên thấy buồn . Thôi , nể tình là "đại mỹ nhân", tha cho đó.

Ngoại trừ sự cố hổ , biểu hiện hôm nay của Ngô Tranh Vanh vẫn đáng khen. Sau khi trút nỗi lòng sang cho , Diệp Mãn Chi thấy thoải mái hơn nhiều, cô nép lưng tránh gió lạnh ở lối cầu thang, nhỏ giọng hỏi: "Để Hiểu Đông lính chắc sẽ phiền phức lắm nhỉ?"

"Khó khăn lắm mới cơ hội lấy lòng nhạc phụ, giúp ông giải quyết chuyện của Hiểu Đông, cũng là để em bớt phiền lòng." Ngô Tranh Vanh nghĩ đoạn bổ sung thêm: "Em rõ với bác cả, Hiểu Đông bắt buộc qua kỳ khám sức khỏe thì mới lo liệu các thủ tục tiếp theo ."

Diệp Mãn Chi hừ giọng: "Em thấy bác chắc nỡ cho Hiểu Đông Tân Cương ."

"Ừm, mùa hè năm nay Hải quân thể cũng sẽ đến Tân Giang tuyển quân, cứ xem ý nguyện của thế nào, nếu chờ thì đợi chỉ tiêu bên Hải quân."

Diệp Mãn Chi thầm nghĩ, theo ý cô, Hải quân vẻ hơn. bác cả lẽ thà chọn Tân Cương chứ để cháu trai vùng duyên hải , vùng duyên hải thời hẳn bình yên.

chuyện với Ngô Tranh Vanh một lát, theo bóng biến mất ở ngã tư đường mới nhanh chân trở về nhà. Ông Diệp vẫn đang với vợ chồng bác cả: "Ngô Tranh Vanh cũng Thủ trưởng quân khu mà nhét ai là nhét? Anh chị xem nó mới bao nhiêu tuổi? Đồng đội của nó chắc cũng trẻ thôi. Thanh niên như thế thì quan to đến mức nào ? Người giúp mang nợ ân tình đấy!"

Bác cả thêm gì đó, Diệp Mãn Chi kỹ. Cô cởi áo đại quân, nán phòng khách, cũng nhắc chuyện Hải quân tuyển quân, mà thẳng về phòng .

Với tính cách của bác cả, nếu Hiểu Đông thực sự chiến trường, bác chắc để cháu trai đào ngũ, nhưng chắc chắn sẽ sang oán trách nhà cô. Cô gây rắc rối cho Ngô Tranh Vanh, cũng chuốc bực , nên dứt khoát nhắc đến.

Bác cả chọn đúng ngày hôm nay để đề cập chuyện của Hiểu Đông với bố cô, mục đích rõ như ban ngày. Chuyện vẻ thất lễ và mất mặt, nhưng thực tế thời cơ nắm bắt chuẩn. Ngô Tranh Vanh chính thức là con rể, họ hàng nhà họ Diệp đầu nhờ vả, nếu từ chối thì sẽ mang tiếng là tuyệt tình. Nếu là một thanh niên bình thường, tính toán của bác cả chắc chắn thành công đến tám chín phần.

Ngô Tranh Vanh là đến cả tờ lệnh của Phó xưởng trưởng cũng dám xé, đương nhiên hạng dễ thao túng. Anh đồng ý đưa đứa trẻ lính là trải sẵn con đường tiền đồ cả đời cho nó , ai dám bảo ý kiến ? địa điểm là Tân Cương xa xôi nghìn trùng, khiến vợ chồng bác cả khó mà lựa chọn. Nếu bác cả từ bỏ cơ hội , cũng đừng hòng mở miệng nhờ vả Ngô Tranh Vanh việc gì nữa.

Diệp Mãn Chi quyết định ghi chuyện nhật ký, "Mẫu mực hạng Nhì" đơn thuần cần học hỏi "Đặc biệt ưu tú" tinh khôn thật nhiều mới .

Trong phòng dường như vẫn còn vương chút mùi rượu tan, cô mở hé cửa sổ để thông gió. Khi xuống gối, nghĩ đến việc Ngô Tranh Vanh ngủ giường cả một buổi chiều, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ khó tả.

Thường Nguyệt Nga gõ cửa , thấy cô đang túm lấy khăn gối đưa lên mũi ngửi, sắc mặt bà mới dịu đôi chút sa sầm xuống. Diệp Mãn Chi thầm thở dài, cố gắng chống chế: "Khăn gối chút mùi rượu, con định đem giặt." Hành động cô trông vẻ... quá đà.

Thường Nguyệt Nga trầm giọng hỏi: "Lúc hai đứa ở bên , nó bắt nạt con chứ?"

"Không ạ."

"Đã thì mặt con đỏ thế?" Biểu cảm của bà Thường trông chẳng khác gì một "thổ phỉ ác bá" đang thẩm vấn con tin.

"Mẹ hỏi chuyện , con đỏ mặt cho ." Diệp Mãn Chi lầm bầm: "Anh là quân nhân, cứ yên tâm !"

"Trước đây cũng chính vì quá yên tâm về nó đấy!" Đàn ông quả nhiên chẳng ai lành! Bà Thường nghiêm mặt : "Sau tan là về nhà ngay, lăng nhăng nữa! 5 giờ tan , muộn nhất 6 giờ mặt ở nhà!"

"???" Diệp Mãn Chi thực sự choáng váng. Chẳng lẽ đồng chí "Đặc biệt ưu tú" đoán trúng phóc ? Cô mau chóng ghi nhật ký mới !

"Con cái mặt gì đấy? Cười cái gì mà ?" Thường Nguyệt Nga hạ thấp tông giọng: "Bao giờ con gặp bố nó, nhận giấy đăng ký kết hôn thì thèm mà quản. Con gái con lứa ở mảng dễ chịu thiệt thòi lắm, chuyện chốt xong, con để nó càn!"

Mặt Diệp Mãn Chi đỏ bừng lên, lí nhí: "Hôm nay là ngoài ý thôi, chúng con hạng như thế! Với dạo con tham gia 'Đại hội Đại biểu Chiến sĩ thi đua Công nghiệp' do thành phố tổ chức, lãnh đạo bảo con đại diện đơn vị lên phát biểu. Con ngay cả đại hội cấp quận còn , huống chi cấp thành phố! Con đang định nhờ cố vấn giúp, 6 giờ về kịp ạ?"

Thường Nguyệt Nga lỡ việc của con gái, trăn trở một lúc bảo: "Vậy tạm thời cứ thế , khi con tham gia xong đại hội đó, bắt buộc mỗi ngày 6 giờ mặt ở nhà!"

Diệp Mãn Chi dối, Đại hội Đại biểu Chiến sĩ thi đua Công nghiệp giống như một thanh bảo kiếm treo đầu cô, từ khi nhận nhiệm vụ từ Chủ nhiệm Mục, cô cứ bồn chồn lo lắng suốt. Một là vì thu thập lượng lớn tư liệu và liệu để minh chứng cho suy đoán của . Hai là vì cô bao giờ chính thức diễn thuyết mặt nhiều đến thế.

Hội trường Ủy ban Thành phố cô từng đến, ít nhất cũng chứa sáu bảy trăm . Nghĩ đến việc phát biểu bấy nhiêu , cô thấy da đầu tê rần. Ngày phát biểu cô thấy đơn giản lắm, nhưng đến lúc tự cầm bút , cô thậm chí còn lúng túng dùng danh xưng và lời mở đầu cho đúng. Người mở đầu như thế nào nhỉ? Cô thế mà chẳng nhớ nổi một ai!

Bản còn nhiều thiếu sót, mà thời gian họp thì cứ ngày một cận kề. Diệp Mãn Chi cảm thấy bao giờ lo âu như thế . Tuy nhiên, sự cấp bách dường như kích phát tiềm năng con , cô nhanh nảy một ý tưởng tuyệt vời! Sắp đến Tết, các đơn vị liên tục tổ chức các cuộc họp lớn nhỏ, đặc biệt là đại hội tổng kết, đại hội tuyên dương, lễ trao giải... chung là đủ loại danh mục hội họp.

Loading...