Cố Trạch Duệ vẫn quỳ dưới đất, ngước nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy hy vọng và van xin.
Lời xin lỗi mà kiếp trước tôi chờ đến chếc cũng chưa từng nhận được.
Dù bây giờ có đến, cũng không thể vá lại vết thương, dù có ngàn lần xin lỗi cũng vô ích.
Tổn thương và phản bội năm xưa đã khiến tôi không còn bất kỳ tình cảm nào với họ.
Tôi cúi người xuống, điềm tĩnh nói với Cố Trạch Duệ:
“Cố Trạch Duệ, con không cần phải như thế. Giữa mẹ với cha con, và cả con — từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa. Cuộc sống của con là lựa chọn của con, đừng dùng đạo lý hay tình cảm để ép buộc người khác quay đầu.”
Nói xong, tôi đứng dậy, nắm tay Tiểu Huyên, quay sang Kỷ Việt nói:
“Chúng ta đi thôi, đổi công viên khác.”
Lợi dụng lúc Tiểu Huyên đi chơi xe đụng, tôi và Kỷ Việt ngồi nghỉ trên ghế dài.
Anh im lặng rất lâu, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt trầm lắng, như một chú chó nhà ngoan hiền nhưng chưa được thương, vừa tò mò vừa sợ bị ghét bỏ.
“Em ổn chứ?”
Tôi hiểu anh đang muốn hỏi nhiều điều hơn, nhưng không dám.
Thế là tôi kể ngắn gọn chuyện giữa tôi và Cố Diễn Xuyên cho anh nghe.
“Vậy... Cố Trạch Duệ thực ra là con của em và Cố Diễn Xuyên sao?”
Tôi gật đầu, giọng mang chút chua xót:
“Đúng vậy. Nhưng nó lớn lên bên Thẩm Nam Vận, từ nhỏ đã có thành kiến với em. Em từng cố gắng hàn gắn, nhưng nó lại chọn đứng về phía cô ta. Còn bây giờ… em không cần họ nữa.”
Kỷ Việt nghiêng người lại gần, đưa tay ôm chặt lấy tôi, giọng kiên định:
“Sở Niệm, em là người phụ nữ kiên cường và tuyệt vời nhất mà anh từng gặp. Em xứng đáng có một cuộc đời tốt đẹp hơn. Trước đây anh không có mặt, nhưng tương lai anh sẽ luôn ở bên em.”
Còn về Cố Trạch Duệ, sau đó cậu ta còn đến studio tìm tôi vài lần, muốn xin lỗi, muốn hàn gắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-thuoc-ve-toi/chuong-11.html.]
Nhưng tôi chưa từng cho phép bảo vệ để cậu ta vào.
Bởi vì mọi tổn thương, một khi đã gây ra thì không thể bù đắp được.
Và cái gọi là tình mẫu tử giữa tôi và Cố Trạch Duệ, đã sớm bị chính tay nó chặt đứt rồi.
14
Gần đây, giới thượng lưu ở Bắc Kinh xôn xao bàn tán về vụ ly hôn của Cố Diễn Xuyên và Thẩm Nam Vận.
Nhưng không ai biết vì sao vị Thái tử si tình, từng coi vợ là mạng sống của mình, lại đột ngột thay lòng đổi dạ.
Mãi đến ngày Cố Diễn Xuyên chủ động tìm đến tôi, mọi chuyện mới sáng tỏ.
Hóa ra, anh ta cuối cùng cũng điều tra ra sự thật về vụ tai nạn năm xưa — vụ tai nạn khiến xe anh lao xuống vực trên đường đèo, cũng là lúc số phận của tôi và anh ta bắt đầu ràng buộc nhau.
Không ngờ tất cả là do một tay Thẩm Nam Vận lên kế hoạch.
Cố Diễn Xuyên mang vẻ mặt chân thành, không biết từ đâu mua được một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh giá cao, rồi chân thành quỳ một gối xuống trước mặt tôi:
“Sở Niệm, trước đây anh bị Thẩm Nam Vận che mắt. Bây giờ anh đã biết sự thật, anh sẽ cắt đứt hoàn toàn với cô ta, sau này giữa chúng ta sẽ không còn người thứ ba. Hãy bắt đầu lại đi, cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp cho em.”
Kỷ Việt đến studio tìm tôi, vừa bước vào liền trông thấy cảnh đó, gương mặt lập tức cứng đờ.
Anh nhìn tôi có phần bất an, sợ tôi sẽ mềm lòng đồng ý.
Thế nhưng, nhìn thấy Cố Diễn Xuyên đang quỳ dưới đất, tôi chỉ nhếch môi cười lạnh:
“Anh điều tra ra sự thật thì tôi phải cảm động đến quay lại à? Tôi không phải món hàng anh muốn thì giữ, không cần thì vứt. Cũng không phải con ngốc đứng chờ mãi ở nguyên chỗ cho anh quay về.”
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vui mừng của Kỷ Việt, tôi giơ tay lên đan chặt lấy tay anh, rồi khẽ lắc qua lắc lại trước mặt Cố Diễn Xuyên:
“Giới thiệu một chút: đây là Kỷ Việt, bạn trai tôi.”
“Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, và tôi cũng rất trân trọng anh ấy. Làm ơn cút đi cho tôi nhờ.”