KHÔNG PHÒ KẺ NÃO YÊU, TA TỰ MÌNH TRỞ THÀNH NỮ ĐẾ - 6

Cập nhật lúc: 2025-11-16 16:19:46
Lượt xem: 535

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Họ dường như phát hiện ánh mắt của , cùng ngẩng đầu sang.

 

Lý Thành Mộ nghiêng đầu gì đó, nụ mặt cô gái lập tức đông cứng, đôi mắt sáng ngời chợt trở nên lạnh lùng, ánh cảnh giác và địch ý khóa chặt lấy .

 

Lý Thành Mộ bước tới, hành lễ:

 

“Tiểu tướng Lý Thành Mộ, lẽ Chu tiểu thư nhận , nhưng từng thấy bên cạnh cố Thái tử.”

 

Kiếp đầu gặp, nhưng ở kiếp từng .

 

Ta khẽ gật đầu, :

 

“Không tướng quân chuyện gì chỉ giáo?”

 

Hắn đáp:

 

“Việc Thái úy chọn phò mã cho tiểu thư còn là bí mật.

 

Lý mỗ dám giấu diếm tiểu thư cùng Thái úy, định xin chỉ trấn thủ biên cương, cùng yêu rời khỏi kinh thành.”

 

Nghe xong, lập tức nghĩ đến kiếp của Cẩm Chiêu.

 

Lẽ nào, chỉ khi rời xa chốn phồn hoa, mới thể thành đôi trọn kiếp?

 

Chỉ cần ảnh hưởng đến , dù hiểu, vẫn tôn trọng lựa chọn .

 

Chỉ mấy lời ngắn ngủi, cách xưng hô của đổi vài .

 

Có thể thấy, bày tỏ lòng , song còn ngập ngừng vụng về.

 

Sự mâu thuẫn khiến trở nên chân thực.

 

Ta là kẻ giả tạo, luôn ngưỡng mộ những thật lòng.

 

Ta mỉm :

 

“Lý tướng quân tính tình thẳng thắn, trọng tình trọng nghĩa, khiến kính phục.”

 

Ánh mắt chuyển sang cô nương đang căng thẳng , nụ càng thêm sâu.

 

“Vị cô nương ư? Dung mạo thanh tú, phẩm cách cao quý, cùng tướng quân đúng là trời sinh một cặp.”

 

Lý Thành Mộ bật sảng khoái, vẻ ngại ngùng đó tan biến sạch sẽ.

 

Hắn ôm quyền hành lễ, giọng cũng nhẹ nhàng hơn:

 

“Đa tạ Chu tiểu thư.”

 

Rồi quán , vài câu với cô gái .

 

Cô nương lập tức rời bỏ cảnh giác, cùng tới, mỉm dịu dàng:

 

“Ta tên Tô Linh Nhi, tiểu thư thành , và Lý lang suốt đời khó quên.

 

Sau nguyện vì tiểu thư cầu phúc, mong sớm gặp lương duyên, cả đời bình an thuận lợi.”

 

Ta mỉm gật đầu, xem như nhận lấy thiện ý .

 

Kế đó, thu nụ , nghiêm giọng :

 

“Có chuyện, nhờ tướng quân giúp.”

 

“Xin Chu tiểu thư cứ .”

 

“Trước rằm tháng , phiền tướng quân rời kinh thành.”

 

Cuối tháng , nhị hoàng t.ử thành .

 

Kiếp , Lý Thành Mộ suýt chút nữa phá hỏng đại sự của .

 

Nếu thể dùng, thì nên sớm rời thì hơn.

 

Lý Thành Mộ hiểu rõ ý .

 

Ánh mắt trầm xuống, lông mày nhíu chặt, gì, khí thế cũng thấp hơn hẳn.

 

Tô Linh Nhi kéo nhẹ tay áo .

 

Lý Thành Mộ lúc mới giãn mày, đáp bằng giọng trầm :

 

“Được.”

 

Tô Linh Nhi khẽ nghiêng đầu một cái, mỉm với :

 

“Chu tiểu thư yên tâm, chúng sẽ rời kinh thành sớm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-pho-ke-nao-yeu-ta-tu-minh-tro-thanh-nu-de/6.html.]

Một cô nương thông minh.

 

Thật sự là xứng đôi lứa.

 

Kiếp bày mưu, vẫn còn thể thành công.

 

Kiếp bố cục, càng thêm thuận tay như nước chảy mây trôi.

 

Thế nhưng, dù là , cũng gặp việc vượt ngoài tầm kiểm soát.

 

Chuyện đó xảy ngày b.ắ.n c.h.ế.t nhị hoàng tử.

 

Kiếp , chính Lý Thành Mộ dẫn tới giải cứu.

 

kiếp , xuất hiện một đám áo xám từng trong ký ức.

 

Họ hành động cực nhanh, pháp linh hoạt.

 

Ta ẩn trong bóng tối, thấy rõ từng cử động.

 

Nhận dẫn đầu.

 

Hắn chính là thống lĩnh cấm quân từng g.i.ế.c ở kiếp .

 

Ta vốn cho rằng của Lưu Tấn Trạch.

 

Giờ nghĩ , phán đoán của càng gần với sự thật.

 

Đám áo xám , là của Hoàng thượng.

 

Nếu ở kiếp , lúc lâm chung, Hoàng thượng giao thế lực cho Lưu Tấn Trạch.

 

Vậy thì Hoàng thượng đối phó, chỉ là Chu gia, mà còn là Cẩm Chiêu.

 

Những điều thể hiểu, giờ phút đều sáng tỏ.

 

Tất cả các hoàng t.ử đều c.h.ế.t.

 

Xem xét cách c.h.ế.t của họ, thể khẳng định là do của Chu gia tay.

 

Chu gia ủng hộ Cẩm Chiêu, đại sự như g.i.ế.c hoàng tử, tất nhiên là nàng ngầm đồng ý.

 

Dù Hoàng thượng thể hiểu chuyện tranh đoạt, cũng sẽ sinh lòng oán hận, và e ngại thế lực lưng nàng.

 

Hoặc giả, ngài vốn truyền ngôi cho chi Lưu thị, sợ khi Cẩm Chiêu đăng cơ, sẽ đổi họ Hoàng đế.

 

Kiếp việc liều lĩnh.

 

Kiếp , vẫn kéo dây cung trong phòng trưởng.

 

Sau khi b.ắ.n c.h.ế.t nhị hoàng tử, lập tức rút lui.

 

Người khác còn giấu , nhưng giấu nổi tổ phụ.

 

Giống như kiếp , ông chờ sẵn trong phòng trưởng.

 

Ông với :

 

“Gan con thật quá lớn.”

 

Ta trả cung chỗ cũ, bình thản :

 

“Nhị hoàng t.ử g.i.ế.c, kẻ đổ tội cho Chu gia, đây là kế nhất tiễn song điêu. Nên cùng điều tra với cái c.h.ế.t của Thái tử.”

 

C.h.ế.t một hoàng t.ử thôi, vẫn thể chỉ tội Chu gia .

 

Lần hành động kế tiếp, là khi triều cục trong tay.

 

Tổ phụ lặng lẽ , ánh mắt sâu thấy đáy.

 

Một lúc lâu, ông mới khẽ thở dài, mang theo mấy phần hối hận:

 

“Lẽ nên mẫu con, để con học cầm kỳ thi họa là đủ, nên để con học mưu lược, cưỡi ngựa, b.ắ.n tên cùng con.”

 

Ta cúi đầu, đáp.

 

Không vì hổ thẹn, chỉ là cãi lời tổ phụ.

 

Ông thở dài, hỏi:

 

“Sao con tự tay tay?”

 

Ta ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc:

 

“Ca ca và Thái t.ử đều c.h.ế.t quá oan uổng. Con đích báo thù cho họ.”

 

 

Loading...