nghĩ , chỉ cần cô mẫu tham chính, tân đế sẽ lý do gì để động thủ.
Đang im lặng thì một tiểu tư đến truyền lời.
“Thái úy mời phu nhân và tiểu thư đến hoa sảnh, việc cần thương nghị.”
Mẫu : “Biết , ngươi về bẩm với Thái úy, chúng sẽ đến ngay.”
“Vâng.”
Tiểu tư cúi , lui xuống.
Mẫu thật sâu, giọng nhẹ tựa tiếng thở dài:
“Phụ con c.h.ế.t nơi chiến trường, trưởng con cũng c.h.ế.t để bảo vệ Thái tử, Chu gia vì triều đình và hoàng thất hiến dâng quá nhiều .”
Ta nghiêm giọng, từng chữ rành rọt:
“Mẫu yên tâm, con sẽ c.h.ế.t.”
Trong hoa sảnh, hai hàng tranh chân dung nam t.ử trẻ tuổi treo hai bên tường.
Phần lớn trong đó, đều nhận ở kiếp .
Có con cháu quý tộc sa sút, cũng sĩ t.ử xuất hàn môn, thậm chí cả võ tướng xuất thảo dã.
Chỉ là kẻ nào thật sự xứng với phận Chu gia.
Rõ ràng tổ phụ vẫn là Thái úy quyền cao chức trọng.
vì Thái t.ử c.h.ế.t, trưởng cũng mất, Chu gia còn nam đinh, thiên hạ mặc định Chu gia tàn lụi.
Tổ phụ chậm rãi mở lời, trong giọng trầm thấp chứa đựng bất lực và áy náy:
“Minh Huệ, con hãy chiêu tế .”
Nghe xong, mẫu run lên, viền mắt đỏ ửng.
Bà nắm chặt khăn tay, đầy thương cảm, nhanh chóng lau nước mắt.
Kiếp , từng với tổ phụ:
“Minh Huệ từ nhỏ học văn võ cùng trưởng, tự thấy chẳng kém gì nam nhân.”
“Đợi Chu gia hưng thịnh trở , khi đó chọn phò mã, chọn hẳn chẳng chỉ dừng ở đây.”
Kiếp , lặng lẽ quét mắt qua các bức họa, khẽ giơ tay chỉ một .
Tổ phụ trầm ngâm, gật đầu:
“Tống Hạc Thanh, xuất danh môn, phẩm hạnh đoan chính, thể tế t.ử của Chu gia .”
Tống Hạc Thanh vốn là con cháu quý tộc sa sút, nhờ kết giao với Thế t.ử Lưu Tấn Trạch của Tương Vương mà các quyền quý chú ý.
Chính , là kẻ dẫn dụ Cẩm Chiêu thoái vị quy ẩn.
Còn Lưu Tấn Trạch, chính là tân đế khi nàng thoái vị.
Ta giơ tay, chỉ thứ hai.
Tổ phụ mỉm gật đầu:
“Lý Thành Mộ, tuy xuất thảo dã, nhưng binh thư, giỏi cầm binh, đ.á.n.h trận dũng mãnh. Con và một văn một võ, nhất định thể khôi phục vinh quang Chu gia.”
Lý Thành Mộ nắm binh quyền, là các thế lực tranh lôi kéo.
Kiếp , chủ động xin trấn thủ biên ải, rời xa tranh đoạt triều chính.
Ta bình thản :
“Tổ phụ, hai đều thể cân nhắc.”
Tổ phụ thật lâu, chỉ đáp một chữ: “Tốt.”
Hai ngày , phủ Thái úy đón một vị khách mời.
Là Cẩm Chiêu — công chúa, cải trang thành tiểu thái giám.
Nàng hớn hở chạy đến mặt , tỏ vẻ ấm ức:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-pho-ke-nao-yeu-ta-tu-minh-tro-thanh-nu-de/2.html.]
“Biểu tỷ, hai ngày nay tỷ cung thăm , liền lén ngoài tìm tỷ.”
Nàng là công chúa tôn quý nhất đương triều, dung mạo tươi sáng, ánh mắt linh động, rạng ngời như nuông chiều bởi muôn vàn sủng ái.
Vậy mà nàng bằng ánh mắt cầu khẩn lệ rơi, như đứa trẻ yếu đuối cần nương tựa.
“Biểu tỷ, Thái t.ử ca ca c.h.ế.t , mẫu hậu ngày nào cũng . Giờ trong cung ngay cả thái giám cũng dám khinh thường . Muội như , tỷ giúp ?”
Kiếp , mềm lòng.
Vì thương nàng, chọn nàng – gần như thể kế vị.
Đưa công chúa lên ngôi, con đường gian nan hơn tưởng.
nàng thì ?
Vì cái gọi là tình yêu, nàng giẫm lên m.á.u thịt của tất cả chúng mà .
Câu “Đổi triều đại, c.h.ế.t vài cựu thần, gì lạ?” đến giờ vẫn như còn bên tai.
Một câu nhẹ tựa gió, nghiền nát bộ tâm huyết của .
Ta che ánh giễu cợt nơi đáy mắt, nhàn nhạt đáp:
“Công chúa là hoàng gia chi nữ, nếu ai dám khinh thường, thể tấu lên Hoàng thượng và Hoàng hậu.”
Nàng chăm chăm, giọng cứng đờ:
“Biểu tỷ, tỷ đổi .”
Ta liếc nàng, thong thả : “Công chúa tự tiện xuất cung, trái lễ nghi, xin sớm về.”
“Ngươi đuổi ?”
Cẩm Chiêu trừng mắt, khó tin :
“Biểu tỷ, tỷ cắt đứt với ? Hay Chu gia bỏ rơi và mẫu hậu?”
Nàng cố kéo chuyện đến Chu gia, trong mắt ánh lên vẻ dò xét khó lường.
Ta vẫn điềm nhiên: “Công chúa nghĩ nhiều .”
Cẩm Chiêu hừ nhẹ, giận dữ bỏ .
Chẳng bao lâu, nha đến báo:
“Tiểu thư, công chúa gặp Tống công t.ử ở cổng phủ. Khi gia nhân hành lễ, phận công chúa, còn cúi chào nàng. công chúa đáp, chỉ lên xe rời .”
“Biết , lui xuống .”
Ta hôm nay tổ phụ mời Tống Hạc Thanh đến khách.
Ta cố ý tính thời gian, dẫn Cẩm Chiêu đến.
Không của âm thầm giúp đỡ, nàng thể dễ dàng trốn khỏi cung?
Dưới hành lang, bóng trúc lay động.
Ta lặng , chờ Tống Hạc Thanh rời phủ.
Hắn thấy , hành lễ như bạn đồng lứa.
Ánh mắt chạm nhẹ rời: “Chu tiểu thư.”
“Tống công tử.” Ta đáp lễ, thái độ đoan trang.
Rồi, một làn đỏ thắm len lên má, cúi đầu tránh ánh .
Tống Hạc Thanh khẽ nghiêng , bước qua.
Chợt đầu .
Bốn mắt giao , ánh mắt như sóng ngầm.
Khóe môi khẽ cong, nụ nhã nhặn mà chừng mực, khí độ cao quý như sương tuyết.
Hắn khẽ gật đầu, khuất cổng vòm nguyệt.