Khống Mộng Sư - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-07-05 20:17:15
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay cả Sở Vô Yếm cũng có một cung nữ hầu bên, chỉ có chỗ ngồi của Chẩm Nguy là lạnh lẽo, nổi bật giữa đại điện.
"Hộ pháp, ngươi trước nay thực sự không có hứng thú với nữ sắc sao?"
Lý Tuyên dường như đã say, hỏi gì cũng buột miệng ra được.
Các mỹ nhân đều đồng loạt liếc nhìn Chẩm Nguy, trong mắt đều hiện vẻ tiếc nuối.
Chẩm Nguy khựng lại: "Ta…"
Ta nâng chén rượu, hướng về phía Lý Tuyên khẽ nghiêng người hành lễ.
"Hoàng thượng, thần cũng chỉ có một mình."
Lý Tuyên hai tay đặt trên vai mỹ nhân, nhìn ta một lát, bỗng đưa cả hai vào lòng, đôi mắt tràn đầy ý tứ cợt nhả.
"Quốc sư muốn ai trong số các vị ở đây, cứ việc chọn, trẫm tin sẽ không ai dám khước từ."
Xem ra đêm nay, hoàng đế thực sự say rồi, lời nói thốt ra càng lúc càng phóng túng.
Ta nâng chén rượu, xoay người đảo mắt nhìn quanh.
Quả đúng như lời Lý Tuyên, mọi người đều vui mừng nếu được cùng ta bầu bạn, từng ánh mắt đều cháy bỏng.
Trong mắt họ, ta dù có danh quốc sư, nhưng cũng chẳng phải đồng liêu thật sự.
Sở Vô Yếm thấy ta nhìn sang, liền đặt chén xuống, quay đầu đi chỗ khác.
Còn Chẩm Nguy vẫn ngồi đó, ngửa đầu uống rượu, như thể chẳng hề nghe thấy lời hoàng đế nói.
Ta lướt qua từng người một, cuối cùng ánh mắt rơi xuống Lý Tuyên.
"Vậy bệ hạ cũng tính vào trong số đó sao?"
Sở Vô Yếm lập tức quay phắt lại.
Chẩm Nguy vẫn giữ nguyên dáng vẻ, dường như sớm đã đoán trước được.
Cả đại điện lặng ngắt như tờ.
Lý Tuyên ngồi cao trên thượng tọa, trầm mặc trong chốc lát, bỗng bật cười ha hả, đẩy hai mỹ nhân bên cạnh ra, vươn tay về phía ta.
"Tất nhiên, trẫm cũng không ngoại lệ."
Hai mỹ nhân kia bị sai đi hầu rượu cho Chẩm Nguy.
Ta ngồi xuống bên cạnh hoàng đế, nhận lấy chén rượu đầy, ngửa đầu uống cạn.
Lý Tuyên say đến mức chẳng còn giữ được lễ nghi.
Hắn cố tình ngồi sát ta, tay nhẹ vòng lấy eo, giọng nói bay bổng:
"Quốc sư thấy rượu này thế nào?"
Ta nhìn hắn chăm chú.
"Rượu do thiên tử ban, thần đâu còn phân biệt được mùi vị?"
Lý Tuyên nghe xong bật cười lớn, ánh mắt khóa chặt lấy ta.
"Quốc sư quả nhiên khác người."
Hắn một tay ôm lấy eo ta, một tay rót rượu, trông vô cùng phấn khích.
"Vậy uống thêm vài chén nữa đi."
Mỗi chén hắn rót, ta đều uống cạn không chút do dự.
Bên kia, Chẩm Nguy bị hai mỹ nhân thay nhau dâng rượu, có vẻ đã dần mất khống chế, sắc mặt cũng trở nên hỗn loạn.
Yến tiệc tan.
Chẩm Nguy uống không nổi, gục đầu xuống bàn, được cung nhân dìu vào phòng bên trong gác giữa hồ nghỉ ngơi.
Còn ta, cũng say đến mức không đứng vững, Lý Tuyên ghé bên tai nói gì đó, rồi dìu ta lên lầu.
Ta ngã xuống giường, nghe tiếng cửa phòng đóng lại.
Sau đó, có ai đó dùng mu bàn tay lướt qua gò má ta.
"Kẻ không thần phục, dung mạo lại thế này, chẳng phải uổng phí lắm sao?"
Tấm lụa mỏng bỗng phất qua mặt, lạnh đến mức khiến ta run rẩy.
Có lẽ hắn chưa đóng cửa sổ.
"Tùy hứng nhất thời, đúng là không hay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khong-mong-su/chuong-58.html.]
Tiếp đó là tiếng bước chân.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết đã ngừng rơi, lớp tuyết phủ kín mặt cầu đá, lầu giữa hồ tựa như tiên cảnh.
"Cảnh đẹp thế này, nếu bị bỏ lỡ, thật đáng tiếc."
Lý Tuyên ngắm nhìn một lúc.
Hắn vẫn hoàn toàn không biết, ta đã đứng phía sau hắn từ rất lâu rồi.
Cửa sổ khẽ khép lại.
Lý Tuyên quay lại bên giường, nhìn người đang nằm mê man, cúi người định hôn xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, ta bất ngờ mở mắt: "Bệ hạ!"
Hắn hoảng loạn lùi lại một bước.
"Ngươi... ngươi tỉnh rồi sao?"
Ta xuống giường, nhìn hắn chằm chằm, giọng lạnh lùng: "Ngài định làm gì?"
Hồng Trần Vô Định
Ta đi đến mở cửa, nhưng cửa bị khóa chặt, mở thế nào cũng không ra.
"Có ai không! Mau tới đây! Có ai không!"
Ta dùng chân đạp mạnh lên cánh cửa, tạo nên tiếng động lớn, nhưng chẳng ai tới.
Ta lại chạy tới mở cửa sổ, gào lên khản giọng: "Cứu mạng với! Có ai không, mau tới đây!"
Tiếng khóc la thê lương xé gió rơi vào trong cơn gió tuyết, xuyên thấu mà rợn người.
"A——"
Đột nhiên cổ tay ta bị kéo giật lại, ta bị ép quay người, một luồng lạnh buốt bất ngờ truyền đến bụng dưới, khiến ta nhất thời cứng đờ.
Lý Tuyên đứng sát ngay trước mặt, trong tay nắm chặt một con d.a.o găm, lòng bàn tay tràn đầy máu.
"Khương Tiễn, đừng kêu nữa."
Ta tựa lưng vào bệ cửa, khẽ ngửa đầu, m.á.u rỉ ra nơi khóe môi.
"Bệ hạ, vì sao lại muốn g.i.ế.c ta?"
Hắn dùng sức đè mạnh lên n.g.ự.c ta, rút phắt con d.a.o găm ra không chút lưu tình.
"Ngươi nói xem? Trẫm đã học được thuật nhập mộng g.i.ế.c người, thiên hạ này đâu còn cần thêm một kẻ Khống Mộng Sư nào khác nữa."
Hắn siết chặt cằm ta, m.á.u dính cả lên má ta.
"Đáng lẽ ngươi nên chấp nhận làm quý phi. Đó là con đường sống duy nhất của ngươi."
Mắt ta đẫm lệ, ánh nhìn ngơ ngác: "Vì sao ngài không nói sớm?"
Lý Tuyên nghe xong cười lạnh, buông tay khỏi ta, cầm lại con d.a.o nhuốm máu.
"Ngươi chẳng phải không cần ân sủng sao? Trẫm chẳng phải đã cho ngươi đủ tôn trọng rồi sao?"
Ta nhìn hắn, sắc mặt đau đớn, nước mắt hối hận không ngừng rơi.
"Vì sao ngài không nói sớm chứ?"
Lý Tuyên cau mày, tựa hồ có chút bối rối: "Ngươi đang ám chỉ điều gì?"
Ta cúi đầu nức nở, tay lau nước mắt, giọng nghẹn lại: "Nếu ngài nói sớm, ta chẳng phải đã đồng ý rồi sao?"
Ta ngẩng đầu, rưng rưng nước mắt nhìn hắn.
Lý Tuyên bỗng giật mình tỉnh dậy.
Phát hiện ra mình vẫn đang ở trong điện xem tấu chương, chỉ là vô tình gục đầu mà ngủ thiếp đi.
Thái giám tiến vào thông báo: "Bệ hạ, Khương quý phi đến rồi."
Lý Tuyên sững người: "Ai cơ?"
Ta sải bước vào điện, nhào vào lòng hắn, ngẩng đầu cười tươi:
"Hoàng thượng, thần thiếp nhớ ngài c.h.ế.t mất!"
Lý Tuyên như gặp quỷ, đẩy mạnh ta ra, lùi mấy bước liên tiếp.
"Khương Tiễn! Ngươi chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao?"
Ta ngơ ngác nhìn hắn: "Bệ hạ, ngài sao vậy? Hôm nay ngài làm sao thế?"
Ngay cả thái giám cũng đờ đẫn: "Bệ hạ…"