Khống Mộng Sư - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-07-05 20:16:14
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Thông nhìn ta, thản nhiên nói:
"Khương quốc sư, muốn bản cung mở cánh cửa này, chí ít cũng nên nói cho bản cung biết, ngươi định làm gì."
Ta thẳng thắn: "Thái hậu, việc năm xưa Từ Chẩn chưa làm được, ta có thể làm được."
Trong chốc lát, hành lang yên ắng đến lạ thường, đến cả gió cũng như ngừng thổi, nghe được cả tiếng kim rơi.
Phùng Thông vẫn giữ nguyên vẻ mặt ấy, khiến người ta không thể đoán được tâm tư.
Không biết qua bao lâu, bà khẽ cười rồi hỏi:
"Bản cung không rõ, cái gọi là việc chưa làm xong ấy là gì."
Việc Từ Chẩn chưa làm xong, dĩ nhiên là giúp Tam điện hạ đăng cơ.
Ta hiểu rõ ý bà.
Lập trường của người ở ngôi cao, vĩnh viễn mập mờ khó đoán.
"Thái hậu nương nương, hai mươi lăm tuổi nhập cung, được sủng ái suốt bảy năm, mười năm ở Trường Lăng, nay mới bốn mươi hai, phong hoa chưa hề giảm sút, khí độ còn hơn thuở ban đầu.”
“Nhưng nếu đợi bệ hạ sinh thêm long tử, lập thái tử, chờ thái tử đăng cơ... một đời người có được mấy lần mười năm để phí hoài đây?"
Phùng Thông im lặng hồi lâu, cùng ta đối mắt, thần sắc không lấy gì làm hứng khởi.
"Bản cung chẳng phải chưa từng nuôi dạy hoàng đế."
Ta thở dài đầy ẩn ý:
"Cho nên thái hậu càng hiểu rõ Tam điện hạ là người hiếm có đến chừng nào."
Phùng Thông nhìn ta rất lâu, ánh mắt thay đổi liên tục, sau đó cúi đầu khẽ cười.
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
Bà đưa tay ra trước mặt ta: "Chỉ là bản cung vừa nhớ ra, chìa khóa vốn vẫn ở trên người."
Một chiếc chìa khóa lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay bà.
"Đa tạ thái hậu đã nhớ ra."
Ta vươn tay muốn lấy, nhưng bà bất ngờ nắm chặt, không chịu dễ dàng giao ra.
"Nghe nói Khương quốc sư thường qua lại với Tiêu phi nương nương, cả Sở Vô Yếm lẫn vị Chẩm Nguy tiên sinh kia cũng thỉnh thoảng gặp gỡ. Mong rằng quốc sư, dù thành hay không thành, cũng hãy nghĩ đến họ một chút."
Bà đang uy h.i.ế.p ta.
Một khi chuyện bại lộ, bà muốn ta vì tính mạng của ba người kia mà không lôi bà xuống nước...
Ta nhìn chằm chằm vào mắt bà, cứng rắn bẻ từng ngón tay, lấy chiếc chìa khóa ra.
"Thái hậu, kẻ làm nên đại sự, phải có giác ngộ rằng thiên mệnh nằm trong tay mình."
Ta khẽ cười như gió thổi mây trôi:
"Hôm nay không thành, ngày mai cũng sẽ thành, sao lại không thành được chứ?"
Phùng Thông rút tay về, ngước mắt nhìn ta chằm chằm.
Đối mặt với hành động mạo phạm của ta, bà chẳng hề giận dữ, ngược lại trong mắt lại thoáng qua một tia phức tạp khó tả.
"Khương Tiễn, ngươi thật giống ta thuở còn trẻ."
Ta bước vào tòa điện vắng.
Quả nhiên năm xưa Lý Tuyên đã đặt gương đúng như lời ta căn dặn.
Ta thu lấy chiếc gương ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-mong-su/chuong-57.html.]
Đêm hôm ấy, yến tiệc tạ sư được mở tại Hồ Tâm Các giữa hồ, bốn phía là hồ nước mênh m.ô.n.g tĩnh lặng.
Hai đầu có hai cây cầu bạch ngọc bắc ngang nối liền vào bờ.
Khi ấy tuyết bay lác đác, trên trời có tuyết, dưới đất chưa phủ, chỉ có đèn lồng bên lan can tỏa ra ánh sáng yếu ớt, phản chiếu tuyết trắng rơi lất phất.
"Gần đây nghe nói Sở đại nhân thường lui tới Thái Y viện lắm."
"Ta đã dò hỏi rồi, trên đời căn bản không tồn tại độc dược khiến người mất hết ngũ giác, cái gọi là Di Hồn thuật chỉ là lời bịa đặt."
Ta liếc nhìn hắn, thấy buồn cười.
"Nhưng trước khi ngươi quen biết ta, trên đời này cũng chưa từng có Khống Mộng Sư đâu."
Sở Vô Yếm bước chân chững lại.
"Vậy sao ngươi không động thủ? Ngươi còn đang đợi điều gì?"
Ta nhìn vào mắt hắn, nhướng mày mỉm cười:
"Hiếm khi ngươi lại yêu ta đến vậy, ta chỉ muốn nói với ngươi thêm vài câu thôi, sao nào? Ngươi gấp gáp muốn c.h.ế.t lắm à?"
Hồng Trần Vô Định
Sắc mặt Sở Vô Yếm khó coi đến cực điểm, nghiến răng:
"Ngươi không được nhắc đến chuyện ta từng..."
Hắn không muốn nói hết câu, cắn răng nghiến lợi:
"Là ngươi cố ý quyến rũ ta trước! Ta đúng là mù mắt mới nhìn trúng loại nữ nhân vô liêm sỉ như ngươi!"
Gần đến giờ khai yến, người trên cầu mỗi lúc một đông, cung nhân đi lại tấp nập, không ngừng liếc nhìn về phía chúng ta.
Ta vẫn thong dong nhìn hắn, giọng nói không mang chút tức giận.
"Lần đầu gặp mặt, là ngươi kéo áo ta, động tay động chân cũng là ngươi, ôm ấp ve vãn cũng vẫn là ngươi. Trước khi ta đ.â.m ngươi một dao, liêm sỉ của ngươi đã vứt đi đâu rồi?"
Sắc mặt hắn tái đi thấy rõ.
Ta nghiêng người đến gần, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt chăm chú, khẽ nói:
"Tuy ngươi có mù mắt thật, nhưng ta thì không. Ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã biết——"
Giọng ta dừng lại, như thể sắp thì thầm một bí mật, chầm chậm nghiêng sát vào tai hắn.
"Ngươi là một nam nhân vô liêm sỉ."
Sở Vô Yếm đỏ mặt tía tai, tay siết chặt chuôi kiếm: “Ngươi!"
Ta mỉm cười, xoay người bỏ đi.
Trong điện, yến tiệc linh đình.
Lý Tuyên ngồi ở vị trí cao nhất, ta và Chẩm Nguy ngồi hai bên tả hữu, đối diện nhau.
Những người còn lại gồm Sở Vô Yếm cùng vài vị đại thần, duy chỉ có ta là nữ nhân duy nhất được ngồi lên thượng tọa.
Trong đại điện, nhạc khúc êm ái vang lên, vũ cơ uốn lượn giữa sảnh.
Vũ cơ kia tay chân thon thả, eo quấn chuông bạc, tay cầm bình rượu, vài bước đã xoay người đến trước án của Chẩm Nguy, chậm rãi cúi người, ngửa ra rót đầy chén rượu cho hắn, lại thuận thế ngồi sụp xuống bên người, rúc sát vào lòng, nâng chén đưa tới bên môi, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi.
Chẩm Nguy mặt không đổi sắc nhìn chén rượu, rồi ánh mắt vô tình dời lên, bất ngờ bắt gặp ta đang nhìn.
Chỉ cách năm trượng, giữa ánh đèn và điệu múa, ta đang nắm đũa không buông, nhìn hắn chằm chằm, khóe môi mỉm cười.
Sắc mặt Chẩm Nguy lập tức thay đổi, nhận lấy chén rượu, đặt xuống bàn, hơi nghiêng người tránh ra.
Lúc này ta mới thản nhiên thu mắt lại.
Rượu qua ba tuần, Lý Tuyên đã ôm trái ôm phải hai mỹ nhân, bên người ai cũng có vũ cơ rót rượu.