Khống Mộng Sư - Chương 47: Điểm Hồng – Đường về Minh Châu, khó thoát miệng đời
Cập nhật lúc: 2025-07-04 19:21:51
Lượt xem: 134
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kẻ gây chuyện chẳng hề áy náy, ánh mắt thản nhiên nhìn ta, môi mỏng khẽ mở, giọng nói khi thốt ra cuối câu còn mang chút ý cười mơ hồ.
"Xuân mộng chẳng để lại dấu vết."
Chương 20: Điểm Hồng – Đường về Minh Châu, khó thoát miệng đời
Ta khẽ mím môi, cúi đầu hôn lên hắn.
Chẩm Nguy nhắm mắt lại, dần dần buông tay ra.
Giữa lúc tình ý đang cuộn trào, giọng ta vang lên từ nơi xa.
"Xuân mộng này, để ngươi tự mộng tiếp đi."
Chẩm Nguy lập tức mở mắt.
Ta đứng giữa đại điện, ngoảnh đầu nhìn hai người trên giường, bất giác nở nụ cười.
"Dù sao... cũng đều là ta mà thôi."
Nói xong, thân ảnh ta liền biến mất.
Không biết vì tâm lý mờ ám gì, ta lại nảy ý định rình xem đoạn sau.
Chẩm Nguy mạnh mẽ đẩy Khương Tiễn trên người ra, ngồi dậy, sắc mặt âm trầm.
Khương Tiễn này tuy chỉ là con rối, nhưng cũng biết quan sát sắc mặt người khác, bị đẩy ra thì ngồi ngẩn trên giường, vẻ mặt tủi thân.
Chẩm Nguy liếc nàng một cái, bất đắc dĩ nói:
"Đừng nhìn ta như vậy. Ngươi là giả, nàng ấy mới là thật."
Khương Tiễn nhìn hắn, bỗng bật cười: "Tiểu Chẩm!"
Nàng lặng lẽ nghiêng người, dang hai tay, định ôm hắn.
Chẩm Nguy đưa hai ngón tay chặn giữa trán nàng, khẽ thở dài: "Sư phụ, đừng quyến rũ ta."
Khương Tiễn ấm ức ngồi tránh sang một bên.
Hai người ngồi đối diện, chợt Chẩm Nguy nhướng mày, ánh mắt khẽ động:
"Ngươi là con rối do nàng ấy biến ra, hẳn là có ký ức của nàng ấy? Ngươi biết Sở Vô Yếm chứ?"
Khương Tiễn không trả lời.
Chẩm Nguy cười đầy ẩn ý: "Ngươi biết. Ta nhìn ra rồi, còn muốn giấu ta sao?"
Hắn nghiêng người, chăm chú nhìn nàng: "Ngươi thích hắn, hay là thích ta?"
Khương Tiễn vẫn không trả lời.
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, giọng nói mang theo lạnh lẽo:
"Ta đếm ba hai một, nếu ngươi còn không mở miệng, ta sẽ g.i.ế.c ngươi."
Khương Tiễn vội nói: "Thích ngươi!"
Chẩm Nguy mới chịu mỉm cười: "Xem như ngươi biết điều."
Một lúc sau, hắn chống cằm, bắt đầu than thở: "Nàng ấy chẳng thích ta đâu."
Hắn liếc nhìn Khương Tiễn bên cạnh, bất lực buông tay:
"Không thì ta đâu cần phí thời gian với ngươi ở đây."
Hắn vung tay, khiến con rối biến mất, rồi rời khỏi mộng cảnh.
Ta đứng giữa mộng không, lặng lẽ nhìn hết tất cả, sắc mặt nặng nề.
Không ngờ con rối lại có thể nói ra lời thật lòng.
Xem ra mối liên hệ giữa con rối và bản thể sâu sắc hơn ta tưởng.
Trước khi tìm hiểu rõ ràng, sau này vẫn không nên dùng nữa.
Tin ta từ chối phong làm hậu phi nhanh chóng lan truyền, đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió.
Dù đi đến đâu, cũng có ánh mắt dò xét.
Trước kia ta mặc đồ giản dị, che mặt một mình, bọn họ cho rằng ta nhìn thấu hồng trần, không biết yêu hận, là nữ nhân siêu phàm thoát tục.
Giờ đây ta trang điểm rực rỡ, xiêm y lộng lẫy, bọn họ lại không thể chấp nhận sự thay đổi ấy.
Cho rằng trước kia ta giả vờ, giờ thì dụ dỗ quân thượng, lòng dạ thâm sâu.
Ta vẫn là ta, nhưng chỉ trong một đêm, danh tiếng xoay chiều.
Phùng thái hậu ra mặt, trị tội mấy kẻ đầu tiên tung lời đồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-mong-su/chuong-47-diem-hong-duong-ve-minh-chau-kho-thoat-mieng-doi.html.]
"Bỏ qua chuyện khác, mắt hắn đúng là tốt. Ngươi mặc như vậy rất đẹp."
Phùng Thông cầm cuốn sách, dùng bút khoanh tròn.
Ta mỉm cười: "Nhắm vào ta, chẳng qua cũng vì sốt ruột thôi. Giờ đây bệ hạ còn thường xuyên lui tới hậu cung nữa kia mà."
"Hoàng tự không thể nóng vội."
Phùng Thông đặt bút xuống, gọi cung nữ tới:
"Mấy bộ xiêm y lấy được mấy hôm trước, mang đến cung của Tiêu chiêu nghi."
Chẳng bao lâu, Lan Tiêu được đế vương sủng ái, còn hơn cả lúc mới nhập cung.
Khi ta gặp nàng trong ngự hoa viên, phát hiện nàng đang mặc cung trang khi xưa Thái hậu từng dùng khi còn là phi.
"Đây là y phục Thái hậu ban cho ngươi sao?"
Lan Tiêu khẽ gật đầu.
Ta đang do dự xem có nên nói rõ chân tướng hay không, nàng đã kéo ta đến chỗ sâu trong bụi hoa.
"Tỷ không cần lo cho ta, ta tự biết."
Nàng vén tay áo, nhẹ nhàng phất một cái.
"Tuy Thái hậu không nói thẳng, nhưng lòng ta tự hiểu. Ta ở Thiên Liễu Các đã chẳng còn khả năng sinh con. Đã vậy, ta cam lòng làm quân cờ của Thái hậu."
Chỉ sợ Phùng Thông đã đoán ra tâm tư thầm kín của Lý Tuyên.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng Lan Tiêu là người do ta đưa vào cung, ta không muốn nàng hoàn toàn trở thành vật hy sinh cho kẻ khác.
"Một quân cờ thông minh, trước hết phải đảm bảo mình không bị đá khỏi bàn cờ."
Ta viết vào lòng bàn tay nàng một chữ.
"Ngươi nên ra tay từ chữ này."
Lan Tiêu nắm lấy chữ ấy, vẻ mặt như hiểu như không.
Đó là chữ "Ân".
Ta rảo bước nơi sâu trong bụi hoa, vô tình trông thấy Chẩm Nguy từ xa, ánh mắt dừng lại nơi hắn một thoáng.
Đang ngẩn người thì Lan Tiêu đã bước đến bên cạnh.
"Việc tốt duy nhất Lạc Ninh làm, là mang đến vị tiểu đại phu này."
Ta có phần bất ngờ: "Đây mà cũng gọi là việc tốt sao?"
Nàng nhìn người kia từ xa, giọng nhàn nhạt:
"Diện mạo tuấn tú, tuổi lại còn trẻ. Ngày ngày đối diện hoàng đế, rảnh rỗi liếc nhìn hắn một chút, tâm tình cũng vui vẻ hơn."
Ta chau mày: "Có gì đáng xem đâu?"
Lan Tiêu kinh ngạc: "Tỷ chẳng phải cũng đang nhìn..."
Ta chợt im lặng.
Nàng bỗng nghĩ ra điều gì đó, hỏi với vẻ tò mò:
"Tỷ nói xem, hắn với Sở Vô Yếm ai đẹp hơn? Sở đại nhân thì nghiêm túc quá rồi, hắn lại có cảm giác kia..."
"Cảm giác gì?" Ta mù mờ.
"Chính là cái cảm giác ấy."
Nàng nháy mắt ra hiệu, "Tỷ cảm thấy sao? Hai người đó, ai đẹp trai hơn?"
Ta ngẩn ra: "... Hỏi ta làm gì?"
"Thì cứ nói đại đi!"
"Chẳng có gì để so sánh cả."
Ta quay người đi, không thèm để tâm.
Lan Tiêu cũng xoay người theo, chân khựng lại, cười ngượng hai tiếng.
"Sở đại nhân?"
Sở Vô Yếm đang đứng bên kia bụi hoa, ánh mắt đối diện ta, không nói một lời.
Dưới chân hắn là một đóa hoa bị giẫm nát.
Ta theo hắn vào cung yết kiến Hoàng đế.
Sở Vô Yếm nghĩ ra một cách hay để bắt giáo chủ Điểm Hồng Tùng.