Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khống Mộng Sư - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-07-04 19:18:17
Lượt xem: 157

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Lý Tuyên nhận được tập thư ấy, mới biết thân thế thật sự của Lý Thừa Đức, tức giận đến nỗi đòi tru di cửu tộc cả nhà họ Từ ngay tại chỗ.

 

Ta lấy cớ Lạc Ninh, Từ Chẩn và Lý Thừa Đức đều đã chết, Từ hoàng hậu là người bị hại hoàn toàn không hay biết, hơn nữa Lạc Ninh vẫn là danh nghĩa mẫu thân của Thừa Ân điện hạ , khuyên ngăn Hoàng đế không nên làm to chuyện.

 

Sở Vô Yếm bị chuyện này làm cho rối loạn, không thể thay Từ Chẩn giải oan, chỉ đành thuận theo ta, quỳ xuống cầu xin.

 

Lý Tuyên bình tĩnh lại, đem thư của Lạc Ninh mang đi đốt hết, giấu nhẹm toàn bộ chuyện này.

 

Sau khi Từ Chẩn chết, Lý Thừa Ân thần trí hoảng loạn, đóng cửa không gặp ai, ngay cả Tiêu chiêu nghi và Thái hậu cũng không gặp được.

 

Lan Tiêu bị ta liên lụy, Lý Thừa Ân biết nàng thân thiết với ta, liền trút giận lên nàng.

 

Còn về Thái hậu, hắn đoán hổ phù là do Phùng Thông đưa cho ta.

 

Phùng Thông cẩn thận chăm sóc chậu non bộ, kéo chặt hai lưỡi kéo, ngón tay cong nhẹ.

 

"Thừa Ân điện hạ là đứa trẻ ngoan, nhưng tính tình quá yếu mềm, không gánh vác nổi đại sự."

 

“Điện hạ rồi sẽ suy nghĩ thông suốt thôi.”

 

"Đương nhiên rồi."

 

Phùng Thông đặt kéo xuống: "Đứa con hiếu thuận, sớm muộn cũng sẽ hiểu ra thôi."

 

Ta nhất thời trầm mặc.

 

Phùng Thông bước đến trước mặt ta, gỡ chiếc khuyên tai bên phải xuống, đặt vào lòng bàn tay ta, giọng đầy tán thưởng.

 

"Quốc sư, kế g.i.ế.c Từ Chẩn này, thật đẹp mắt.”

 

Ta nhận lấy chiếc khuyên ấy.

 

"Việc thành là nhờ Thái hậu thiên vị."

 

Phùng Thông chậm rãi đưa tay ra, đầu ngón tay lướt qua má ta, dừng lại ở dái tai.

 

"Thử đeo lên xem nào."

 

Ta khựng lại một chút, cúi đầu định tháo khuyên.

 

Phùng Thông đưa tay đỡ lấy, lại từ tay ta cầm lấy chiếc kia, nhẹ nhàng giúp ta đeo lên.

 

"Biết vì sao ta bỏ Từ Chẩn mà chọn ngươi không?"

 

Hồi tưởng lại ngày ấy, ta và Phùng Thông lần đầu gặp mặt, bà chưa từng nghe đến khống mộng thuật.

 

Ta cũng không dám chắc, chỉ dựa vào đôi ba câu nói, bà sẽ tin ta là Quan Âm trong mộng.

 

Huống hồ còn vì ta mà g.i.ế.c c.h.ế.t Từ Chẩn.

 

Nhưng bà đã tin, hơn nữa là tin tuyệt đối.

 

"Vì Thái hậu và Từ Chẩn vốn có hiềm khích?"

 

Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghiêng về lý do này hơn.

 

"Không."

 

Phùng Thông thuận thế ghé sát tai, hơi thở mang theo hương thơm len lỏi vào tai ta.

 

"Bởi vì ta không tin vào Phật."

 

Ta sững người, thì ra bà đều đã biết…

 

"Ai ai cũng tưởng Thái hậu thủ tiết giữ mộ sẽ nương nhờ thần Phật, lại quên mất rằng ta cũng chẳng lớn hơn Hoàng đế là bao."

 

Phùng Thông chỉ lớn hơn Lý Tuyên tám tuổi.

 

Vì thế từ thuở đó bà đã biết, đó không phải thần linh hiển linh, mà là có người đang thao túng phía sau.

 

Dù không biết là ai, nhưng bà vẫn dám nắm lấy cơ hội này, tâm cơ và trí tuệ ấy, quả thật vượt xa người thường.

 

Hồng Trần Vô Định

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-mong-su/chuong-43.html.]

"Ta vẫn luôn chờ ngươi."

 

Phùng Thông giúp ta đeo xong khuyên, giọng điệu hết sức bình thản.

 

"Hồi ấy khi cầm quyển 'Khuê Phạm' kia, ta suýt nữa tưởng Tiêu chiêu nghi chính là người đó, nhưng qua mấy lần dò xét, nàng ta tâm cơ không sâu… Không ngờ người đó lại là vị quốc sư danh chấn thiên hạ."

 

Ta lùi một bước: "Để Thái hậu đợi lâu rồi."

 

"Không lâu, người quý việc nhiều mà."

 

Bà nhìn ta, giọng điệu ung dung, nhưng tim ta thì lơ lửng.

 

Phùng Thông cúi đầu, đeo lại chiếc khuyên của ta vào tai mình.

 

"Ngươi biết không? Xưa kia nữ tử kết nghĩa tỷ muội, thường đổi khuyên tai làm tín vật."

 

Ta nghe vậy, khẽ chạm vào chiếc khuyên bên tai.

 

Phùng Thông nắm lấy tay ta, nhìn sâu vào mắt ta: "Đeo lên đẹp lắm."

 

Ta và bà đối mặt nhìn nhau, rồi chậm rãi buông tay ra.

 

"Tạ ơn Thái hậu."

 

Đêm ấy, ta lẻn vào mộng của Lý Thừa Ân.

 

Hắn đã mù quá lâu, bóng dáng cung điện cũng nhòa nhạt, gần như tan vào bóng tối.

 

Hành lang tối om, hai bên mọc ra những nhánh cây kỳ dị, ngoằn ngoèo uốn khúc.

 

Mỗi chỗ đó đều là nơi hắn từng va phải, ghi nhớ sâu sắc đến mức khắc vào m.á.u thịt.

 

Ta tìm thấy Lý Thừa Ân nơi góc tối âm u.

 

"Tam điện hạ."

 

Hắn ngơ ngẩn nói: "Là ngươi sao?"

 

Lý Thừa Ân rất ghét ta,vừa nghe liền quay đầu muốn bỏ chạy.

 

Ta đuổi theo kéo lấy tay hắn, cảnh sắc trong mộng dần hiện lên màu sắc, nhanh chóng trở nên sống động.

 

Hắn đã quá lâu không nhìn thấy màu sắc, bất giác khựng lại.

 

"Ta bị mẫu phi ruồng bỏ, tiên sinh vì ta mà chết, phụ hoàng ích kỷ lạnh lùng, Thái hậu xem ta là con rối... Hiện tại ta chẳng còn gì cả, đến cả cảnh sắc thế gian cũng không nhìn thấy, sống còn có ý nghĩa gì nữa?"

 

Ta đưa bức thư trong tay cho hắn.

 

Lý Thừa Ân nghi hoặc: "Đây là gì?"

 

"Đây là di thư của Từ hoàng hậu. Khi đó điện hạ đã mù, chưa từng đọc qua."

 

Hắn nhẹ nhàng đón lấy, nhưng không mở ra: "Nhưng sao lại đưa cho ta?"

 

"Bởi vì trong bức di thư này, người mà hoàng hậu thật sự nhớ thương là điện hạ."

 

Lý Thừa Ân bán tín bán nghi mở thư ra, chăm chú nhìn câu chữ trên giấy.

 

"…Mẹ c.h.ế.t mà con được sống?"  

 

Hắn đọc khẽ, giọng lạc đi: "Ý là gì?"

 

"Điện hạ nghĩ xem, vì sao Ninh phi lại lạnh nhạt với ngài? Vì sao Từ Chẩn lại bỏ rơi Thái tử là cháu ruột, mà chỉ thiên vị mỗi mình ngài?”

 

“Cũng chỉ là một trò đùa nghiệt ngã của số mệnh. Điện hạ oán trách ta đổ tội cho Từ Chẩn, nhưng đừng quên hắn đối xử với Lý Thừa Đức còn ác nghiệt hơn. Những gì Thừa Đức gánh chịu, lẽ ra là phần của ngài.”

 

“Mà điện hạ được sống đến hôm nay, là nhờ nhân phẩm cao thượng của Thái tử Thừa Đức, cũng là nhờ Từ hoàng hậu đã chừa lại một con đường sống."

 

Lý Thừa Ân nhất thời c.h.ế.t lặng.

 

"Điện hạ, ngài thấy sống là thiệt thòi sao? So với Thái tử Thừa Đức uất ức mà chết, ngài đã là người may mắn hơn rất nhiều rồi.”

 

“Ân sinh thành của Từ hoàng hậu, ân dưỡng dục của Phùng Thái hậu, ân cứu mạng của Tiêu chiêu nghi, thậm chí còn có cả sự thương yêu mà Từ Chẩn lẽ ra phải dành cho con trai mình."

Loading...