Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khống Mộng Sư - Chương 42: Nhân Quả – Họa phúc báo ứng đã rõ ràng

Cập nhật lúc: 2025-07-04 19:17:33
Lượt xem: 149

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng xích sắt kéo lê trên đất vang lên trong đêm tối mù mịt, nghe rợn cả người.

 

Gương mặt Chẩm Nguy từng chút một hiện ra dưới ánh đèn.

 

"Từ đại nhân, muốn đi đâu vậy?"

 

Hắn từng bước, từng bước tiến về phía Từ Chẩn.

 

Từ Chẩn đã lui về tận trong ngục, không còn đường lui, đồng tử co rút dữ dội.

 

 

Trong khoảnh khắc hoảng hốt, cảnh ngục tối đã tan biến, chỉ thấy bản thân đứng trước cổng hoàng cung.

 

Đêm đen dày đặc, không nhìn rõ bóng người đang chạy nơi xa, nhưng mùi m.á.u tanh nồng nặc tràn ngập khắp không trung.

 

Đêm nay không hề dịu dàng.

 

Đối với Từ Chẩn, lại càng không phải.

 

Chỉ trong khoảng cách ngắn ngủi, Lý Thừa Đức thân trúng nhiều mũi tên đã đứng trước mặt hắn, m.á.u chảy từ khóe môi.

 

Hắn nhìn Từ Chẩn chăm chú, ánh mắt đẫm lệ, bi thương khôn xiết.

 

"Phụ thân."

 

Giọng nói ấy rất nhẹ, nhưng vào tai Từ Chẩn lại tựa sấm sét chấn động đất trời.

 

Thì ra đêm đó, điều hắn muốn nói chính là câu này.

 

"Tại sao người không nói cho con biết?"

 

Từ Chẩn cắn nát môi, mắt đỏ bừng, bàn tay run rẩy đưa lên muốn chạm vào gương mặt Lý Thừa Đức.

 

Nhưng khi sắp chạm tới, Lý Thừa Đức lại lạnh lùng quay mặt đi, môi mím chặt, sắc mặt lạnh tanh.

 

"Ta thà người là cữu cữu của ta."

 

Nghe câu này, Từ Chẩn nhắm mắt lại, lệ trào tức khắc, hồi lâu mới cất tiếng.

 

"Nàng ấy làm vậy là vì muốn tốt cho con."

 

Nghe vậy, Lý Thừa Đức lập tức ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm:

 

"Đây không phải vì muốn tốt cho ta!”

 

"Ta là thái tử của thiên hạ, là con trai của mẫu hậu, cớ gì lại biến thành con của các người!"

 

"Bà ta không yêu ta, bà ta chỉ xem ta như công cụ báo thù, bà ta chỉ muốn lừa gạt tất cả mọi người!"

 

Hắn nhìn Từ Chẩn hồi lâu, rồi lắc đầu, giọng nhẹ đi.

 

"Vì vậy ta đã g.i.ế.c bà ta."

 

"Chỉ khi g.i.ế.c bà, ta mới thật sự là ta… nhưng ta lại không chịu nổi, bởi trước kia bà rất tốt với ta…"

 

Nước mắt chảy dài không dứt:

 

"Điều ta sai nhất là đã khiến mẫu hậu làm chuyện sai trái. Mẫu hậu, người duy nhất ta thấy có lỗi, chính là người. Nếu như ta có thể thẳng thắn…"

 

Lý Thừa Đức ngây người nhìn về nơi xa: "Ta chỉ muốn làm con trai của mẫu hậu."

 

Từ Chẩn nhìn hắn, nước mắt giàn giụa, ánh mắt nặng trĩu đau thương.

 

Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng gió sắc bén.

 

Từ Chẩn quay đầu lại, là mũi tên lông vũ đang bay đến.

 

Hắn không chút do dự chắn trước người Lý Thừa Đức, nhưng mũi tên xuyên thẳng qua thân thể hắn, nặng nề cắm vào da thịt của Lý Thừa Đức.

 

Lý Thừa Đức sững người, ngã ngửa về sau.

 

Mà Từ Chẩn, người đang che trước mặt hắn, nhìn thấy người ở đằng xa, chỉ cảm thấy tim bị vật nặng xuyên thủng, đau đớn đến mức nghẹt thở.

 

Là hắn.

 

Từ Chẩn không thể khống chế, bị hút vào thân thể kia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-mong-su/chuong-42-nhan-qua-hoa-phuc-bao-ung-da-ro-rang.html.]

Khi hai người hợp làm một, trong lòng Từ Chẩn bỗng dâng lên nỗi đau xé tim, như thể muốn c.h.ế.t đi cho rồi, nôn ra một ngụm m.á.u lớn.

 

Nhưng hắn không để tâm, dùng tay áo lau sạch máu, rồi mới ngồi lên kiệu rời đi.

 

Thế nhưng ở nơi xa, ta và Chẩm Nguy lại thấy rất rõ: Trong thân thể kia, mộng hồn của Từ Chẩn bị giam chặt, giãy giụa kịch liệt, không thể siêu thoát.

 

"Để hắn mãi mãi lặp lại giấc mộng g.i.ế.c con này, thế nào?"

 

Chẩm Nguy đứng bên cạnh ta, khẽ hỏi.

 

Chương 18: Nhân Quả – Họa phúc báo ứng đã rõ ràng

 

Ta nhìn hắn đầy thích thú: "Xem ra, sắp xuất sư rồi đấy."

 

Chẩm Nguy chậm rãi vươn tay, giấc mộng phía xa dần thu nhỏ, cả cổng thành và Từ Chẩn cũng bị gấp lại, hóa thành quầng sáng, rơi vào lòng bàn tay hắn.

 

"Ta thì không muốn xuất sư."

 

Hắn đột ngột đổi giọng: "Ta nghe ngươi nói Từ Chẩn trông cũng không tệ?"

 

Hắn nhìn ta chằm chằm: "Đẹp lại có tâm cơ, là kiểu ngươi thích hả?"

 

Ta không thừa nhận, nghiêng đầu liếc hắn: "Sư muội ta người thì xấu tính thật, nhưng mắt nhìn không đến nỗi tồi chứ?"

 

"Ừ, cũng không tồi."

 

Chẩm Nguy gật gù: "Nàng cũng từng khen ta đẹp trai."

 

Hắn làm như không có chuyện gì, xoay người bước đi.

 

Ta sững sờ một chút: "Khi nào?"

 

Ta đuổi theo muốn nắm lấy tay hắn, nhưng bóng dáng hắn tan biến trong gió, chỉ để lại âm thanh vang vọng.

 

"Hai người các ngươi coi như huề nhau rồi."

 

Hồng Trần Vô Định

"……"

 

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Sở Vô Yếm đến ngục thăm Từ Chẩn.

 

Từ Chẩn nghiêng đầu nằm gục trên bàn, cánh tay vắt ra trước, trong tay vẫn nắm chặt giá cắm nến, đầu kim bằng sắt đã nhuốm đầy máu.

 

Máu tươi chảy từ cổ xuống, tràn đầy nửa mặt bàn, rồi theo mép bàn nhỏ giọt xuống, nhuộm đỏ đám cỏ dại dưới chân.

 

"Vi Chi... Từ Vi Chi!"

 

Sở Vô Yếm giật mình sửng sốt, vội vàng mở cửa ngục, kiểm tra hơi thở.

 

Từ Chẩn đã tự vẫn để tạ tội.

 

Khi hắn tìm đến ta, sắc mặt vô cùng u ám.

 

"Khương quốc sư, sao tất cả những ai đắc tội với ngươi, không lâu sau đều c.h.ế.t hết vậy?"

 

Ta thong dong ngồi tựa trên xích đu, tay cầm một quyển sách: "Cũng không phải tất cả đâu."

 

Ta buông sách, nở nụ cười mắt cong: "Ngươi chẳng phải vẫn sống khỏe mạnh đấy sao?"

 

Hắn nheo mắt lại: "Khương Tiễn, ngươi cố tình câu giờ đêm qua, là để ta không kịp gặp Từ Chẩn!"

 

Ta khẽ chạm mũi chân xuống đất, nhẹ đẩy xích đu đung đưa, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn.

 

"Thì ra những chuyện tối qua, trong mắt đại nhân lại tẻ nhạt đến thế."

 

Hắn bị ta nói đến nghẹn lời, đưa tay giữ lấy dây xích đu, khiến nó dừng lại.

 

"Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, đừng đánh trống lảng."

 

Ta mỉm cười, cầm sách lên, không nhìn hắn nữa.

 

"Ngươi không có bằng chứng, nghi ngờ cũng vô ích. Ta còn tưởng điều ngươi nên học được là—"

 

Ta ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: "Là đừng bao giờ đắc tội với ta."

 

Sở Vô Yếm nắm chặt dây xích đu, đối mặt với ta rất lâu.

 

Ta biết hắn muốn tìm ra chân tướng.

 

Nhưng sự đời không như ý muốn. Trong nhà Từ Chẩn bị lục ra một xấp thư của Lạc Ninh, cất kỹ trong ngăn kéo thư phòng.

Loading...