Khống Mộng Sư - Chương 39: Nhân Quả – Cục diện bế tắc, hận khó vẹn toàn
Cập nhật lúc: 2025-07-04 19:14:16
Lượt xem: 147
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không biết ai đó đưa ra cách giải quyết:
"Quốc sư và Từ đại nhân đều nói Tam điện hạ có mặt, chi bằng hỏi thử điện hạ?"
Từ Chẩn nghiêng đầu liếc ta, trong mắt đầy tự tin: "Tam điện hạ đến rồi, mọi chuyện sẽ rõ."
Ta không nói gì, cúi đầu nức nở.
Lý Thừa Ân nhanh chóng được đưa đến.
"Nhi thần có thể làm chứng, chính là quốc sư đại nhân mang đồ vào, giao cho Từ đại nhân."
Chương 16: Nhân Quả – Cục diện bế tắc, hận khó vẹn toàn
Thừa Ân bất ngờ quay đầu, nhào về phía ta, ánh mắt như muốn g.i.ế.c người.
"Khương Tiễn, thì ra đây mới là thứ ngươi muốn!"
Hắn đè mạnh ta xuống đất, ta vẫn thản nhiên nhìn hắn, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy, khẽ nói:
Hồng Trần Vô Định
"Từ đại nhân, ta đã nói rồi, mưu kế cao minh nằm ở lòng người."
"Ngươi muốn giữ mạng mình, hay giữ bí mật của Tam điện hạ?"
Mãi cho đến khi bị người kéo mạnh ra, hắn vẫn trừng mắt nhìn ta, vành mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
Lý Thừa Ân nghe thấy tiếng xung quanh, đoán biết tình hình đang không ổn.
Hắn sắp sửa thú nhận: "Ta chỉ là…"
Nhưng Từ Chẩn đã giành lời nhận tội trước.
"Bệ hạ, hổ phù là do thần trộm lấy, cũng chính thần đã nhờ Tam điện hạ làm chứng thay mình."
Từ Chẩn nhắm mắt lại, quỳ gối sát đất, cất cao giọng: "Thần, nhận tội chịu xử trảm."
Tam điện hạ nghe thấy, hoảng hốt kêu lên: "Thầy!"
Hắn muốn chạy đến bên Từ Chẩn, nhưng vì không nhìn thấy đường, nên ngã sấp xuống đất.
May mà mọi người chỉ cho là hắn đau lòng, không ai nghi ngờ gì thêm.
Lý Tuyên nhặt chén rượu bên tay lên, ném về phía hắn: "Còn không mau lui xuống!"
Lý Thừa Ân bị người đưa đi.
Trước khi Từ Chẩn bị áp giải, vẫn còn quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy đau thương và giằng xé.
Yến tiệc tan.
Sở Vô Yếm đưa ta trở về.
"Chuyện tối nay, thực sự quá kỳ quặc. Từ Chẩn không có lý do gì phải…"
"May mà vừa rồi ngươi ra tay cứu ta."
Ta cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Sở Vô Yếm ngập ngừng: "Chuyện đó chẳng đáng gì."
Ta cúi đầu, đưa tay ôm lấy cánh tay bên phải, đau đến nỗi khẽ hít một hơi.
"Nàng bị thương à?"
Hắn vừa định đưa tay ra, nhưng lại chững lại: "Không sao chứ?"
Ta chẳng kiêng dè gì, vén tay áo lên, để lộ gần nửa cánh tay, đưa phần khuỷu bị trầy xước ra trước mặt.
"…Quả nhiên đã chảy máu."
Sở Vô Yếm cau mày:
"Nếu không tận mắt thấy, ta thật chẳng tin được Từ Chẩn sẽ ra tay với một nữ tử."
"Ngươi với hắn là bằng hữu, ta cứ tưởng ngươi sẽ nghiêng về phía hắn."
"Ta sẽ không, hơn nữa, ta với nàng…"
Hắn khựng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cũng là bằng hữu."
Ta buông tay xuống, vô tình va nhẹ vào hắn, rồi nghiêng người tránh đi nửa bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-mong-su/chuong-39-nhan-qua-cuc-dien-be-tac-han-kho-ven-toan.html.]
Sở Vô Yếm khẽ co ngón tay lại, rồi thả lỏng, im lặng suốt cả đoạn đường.
Đưa ta về nơi ở, Sở Vô Yếm định cáo từ.
"Nàng nghỉ ngơi cho tốt."
Ta nhận ra hắn muốn đến ngục giam, liền ôm tay, gọi hắn lại: "Chờ đã."
Ta quỳ ngồi trên nhuyễn tháp, tay áo rũ đến tận vai, khẽ nghiêng người về phía trước, đặt khuỷu tay bị thương lên bàn nhỏ.
Sở Vô Yếm thấy vậy, vội nghiêng đầu sang hướng khác, bàn tay cầm bình thuốc siết chặt hơn nữa.
"Khương cô nương…"
Ta cầm khăn lau vết thương, cúi đầu, ngẩng mắt nhìn hắn: "Sở đại nhân, sao vậy?"
"Chỗ nặng hơn trên người ta, chẳng phải ngươi cũng từng thấy qua rồi sao?"
"Giờ không như trước nữa."
Sở Vô Yếm cẩn thận bôi thuốc cho ta, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu lên, như thể ta là mãnh thú hồng thủy vậy.
Ta chống cằm, nhìn hắn suốt cả quá trình.
Rõ ràng là không nhìn ta, thế mà tai lại càng lúc càng đỏ.
"Ngươi nóng à?"
Ta đẩy cửa sổ ra, để gió lạnh cuối thu ùa vào.
Ngón tay Sở Vô Yếm khựng lại, hắn cúi đầu sâu hơn, động tác bôi thuốc cũng nhanh hơn, vội vàng rút tay về.
"Xong rồi, ta chỉ là…"
"Minh Châu vui chứ?"
Ta thu tay lại, làm ra vẻ không nhìn ra ý từ chối trong lời hắn, tỏ ý muốn trò chuyện lâu hơn.
Sở Vô Yếm định đứng dậy nhưng lại ngồi xuống, nhẫn nại ngồi nói chuyện với ta.
Giữa chừng, hắn đột nhiên nhíu mày, nhìn thấy cây trâm bị đặt ở góc bệ cửa sổ.
Đó chính là cây trâm mà hắn tặng ta mấy hôm trước, cũng là thứ mà Chẩm Nguy tiện tay ném ở đây lần trước.
Hắn nhặt lên, vẻ mặt phức tạp: "Nàng không thích à?"
"Ta đang tìm khắp nơi, hóa ra lại tiện tay đặt ở đây."
Sở Vô Yếm nhìn ta chăm chú, rồi đặt trâm về chỗ cũ, sau đó đứng dậy cáo từ.
Ta thấy đêm đã khuya, hắn không thể đến ngục giam nữa, bèn để hắn rời đi.
Trong ngục chiếu, Từ Chẩn ngồi yên lặng trước bàn.
Ánh trăng bạc chiếu qua ô cửa hẹp trên tường, chiếu lên những sợi tóc lòa xòa bên thái dương, khiến những sợi tóc ấy sáng lên, nhưng trên gương mặt hắn lại không chút biểu cảm.
Trên bàn gỗ là một chân đèn cũ kỹ gỉ sét, cây nến vốn đã tắt từ lâu bỗng dưng cháy sáng trở lại.
Từ Chẩn chậm rãi đưa tay ra gần ngọn lửa, càng lúc càng gần, cho đến khi đặt tay lên lửa sưởi ấm.
Hắn bình thản nói: "Ngươi đến rồi."
Ta đẩy cửa, bước vào.
Trong ngục tối tăm chật chội, chỉ có ánh sáng từ một cây nến, chiếu ra hai bóng người.
Ta ngồi đối diện Từ Chẩn.
"Không ngờ đại nhân cũng có ngày cam tâm bước vào cục diện này."
"Mọi nhân quả đều do ta gánh, để mẹ c.h.ế.t mà con được sống."
Từ Chẩn khẽ đọc lại lời tuyệt mệnh của Từ Hoàng hậu.
"Đến hôm nay, ta cũng cảm nhận được."
"Ân oán giữa ta và quốc sư, cũng nên kết thúc ở đây."
Ta nghe mà khẽ nhướng mày, khóe môi mang theo ý cười lạnh nhạt.
"Cảm động thật đấy, thật là cảm động quá đi. Cha mẹ tạo nghiệt, chỉ mong không liên lụy đến con cái. Nhưng so với Từ Hoàng hậu, đại nhân đúng là không biết nương tay. Nàng ta chưa đến mức thật sự đoạt mạng Lý Thừa Ân, đại nhân thì lại thật sự lấy mạng của Lý Thừa Đức..."
"Nhưng có điều, đại nhân e là đã hiểu sai điều gì rồi?"