Cứ như thế, đủ các loại người công lược khác nhau bước vào cuộc đời tôi. Và tất cả đều thất bại rời đi, trước khi đi còn không quên mắng chửi, nguyền rủa tôi một chầu. Mỗi khi người công lược rời đi, tôi sẽ bị đưa về năm mười tuổi, ngày được nhận về nhà.
Sau hai mươi tám lần đảo ngược, chưa có lần nào tôi sống quá hai mươi lăm tuổi. Bọn họ thật thiếu kiên nhẫn mà.
Lần đảo ngược thứ hai mươi chín, cuối cùng tôi cũng sống được đến năm hai mươi lăm tuổi. Người công lược vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ bọn họ từ bỏ rồi sao? Nếu được vậy thì thật tốt!
Năm hai mươi sáu tuổi, cuối cùng tôi cũng thấy được người công lược lần này. Cô ấy cách tôi không xa, vẻ mặt đầy thưởng thức nhìn tôi, trong đầu cãi nhau ỏm tỏi với hệ thống.
-Đám hệ thống bọn mày bị điên à! Bọn mày có biết tôn trọng người khác không đấy! Thẩm Từ đã làm gì nên tội? Chỉ vì bản thân anh ta có đại khí vận nên phải bị bọn mày chọn lấy để cướp khí vận sao?
-Bọn mày phái người đến công lược anh ta, khiến cho anh ta yêu say đắm rồi bỏ đi, tiện thể cướp luôn khí vận của anh ta. Mẹ nó, một đám vô liêm sỉ!
Cô ấy hình như không phải người công lược chuyên nghiệp, ngay cả chuyện này cũng không biết. Nhưng cô ấy khiến lòng tôi thoáng d.a.o động. Bởi vì trong số tất cả những người đến công lược tôi, cô ấy là người duy nhất thật sự thấy bất bình vì tôi.
Đúng vậy, tôi đã làm gì sai? Tại sao tôi phải chịu đựng những thứ này?
Tối hôm đó, có người bấm chuông nhà tôi. Còn chưa ra mở cửa, tôi đã biết là ai đến. Hết cách rồi, cô ấy cãi nhau với hệ thống to quá mà.
Tôi mời cô ấy vào nhà rồi. Cô ấy thẳng thắn nói với tôi tất cả mọi chuyện, rồi cũng vì thế mà bị hệ thống giật điện trừng phạt. Hẳn là đau lắm, mặt cô ấy trắng bệch cả rồi. Vậy mà vẫn nghiến răng không kêu một tiếng nào, chịu đau giỏi thật.
Tôi đồng ý với đề nghị của cô ấy. Chủ yếu là vì cô ấy rất chân thành, và tôi cũng muốn nhân dịp này kiểm tra xem nếu có người công lược thành công thì có thể dừng việc đảo ngược thời gian lại không. Tôi chán ngấy việc đó rồi. Tôi muốn sống một cuộc đời bình thường.
Sống chung rồi tôi mới nhận ra cô ấy rất tốt. Không làm nũng, chẳng đua đòi, còn luôn chăm sóc tôi. Nhất là sau khi tôi tái phát bệnh đau dạ dày, cô ấy còn theo sát tôi hơn nữa. Còn tôi cũng càng lúc càng bị cô ấy chiều hư rồi. Chỉ muốn dính sát bên cô ấy thôi.
Đến một ngày, cô ấy vì cứu tôi mà bị trật chân rồi. Tôi nhân cớ ấy, quang minh chính đại yêu cầu cô chuyển đến phòng của tôi. Ngày đầu tiên ngủ chung, tôi vô cùng căng thẳng, nhưng cô ấy lại ngủ ngon lành mà chẳng hề cảnh giác gì. Tin tưởng tôi đến thế sao?
Sáng hôm sau, cô ấy theo thói quen dậy từ rất sớm. Mà tôi, cả đêm vốn ngủ không yên. Cô ấy vừa trở mình là tôi cũng tỉnh luôn rồi. Nhưng tôi không mở mắt mà vẫn vờ như đang ngủ. Rồi tôi cảm nhận được tay cô ấy nhẹ nhàng sờ lên mặt tôi, nghe được tiếng cô ấy thì thào:
-Thẩm Từ, anh nhất định phải hạnh phúc nhé.
Nếu trước đó tôi còn phân vân chưa xác định thì giờ phút này tôi có thể chắc chắn, tôi yêu rồi. Và cô ấy hình như cũng có tình cảm với tôi nữa. Thật tốt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-lam-nguoi-cong-luoc/ngoai-truyen-tham-tu-phan-giua.html.]
Ba tháng sau, chân cô ấy khỏi hẳn. Không có lời tỏ tình sến súa ngọt ngào, chỉ có một câu nói vô cùng đơn giản.
-Em muốn tiếp tục ở lại phòng của anh.
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy, cô ấy cũng cười lại với tôi. Tình yêu của chúng tôi không cần oanh oanh liệt liệt như trong phim, chỉ cần ở bên cạnh nhau, bình dị nhẹ nhàng là được.
Tôi phát hiện ra, tôi với cô ấy thật sự là một cặp trời sinh! Tôi vì thiếu vắng tình thương mà vô cùng nhạy cảm, thiếu cảm giác an toàn. Còn cô ấy thì thẳng thắn chân thành, rất giỏi chăm sóc người khác. Cô ấy sẽ dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào tôi nói:
-Thẩm Từ, anh rất giỏi. Anh xứng đáng được yêu thương.
Tuần trăng mật bù của chúng tôi xui xẻo thế nào lại gặp phải tuyết lở. Khi bị làn tuyết cuốn đi, tôi đã vô cùng sợ hãi. Tôi sợ khi tôi mở mắt ra, mình sẽ bị đưa về năm mười tuổi đó. Càng sợ sau này không gặp lại cô ấy được nữa.
Cũng may chúng tôi đều không sao. Tôi nghe người ta kể lại, là cô ấy đã cõng tôi vượt qua gió tuyết trở về. Không hổ là người tôi yêu nhất mà!
Đến một ngày, hệ thống của cô ấy tìm tới tôi. Nó nói nếu công lược thất bại cô ấy sẽ phải chết, nói cô ấy đã đổi một năm tuổi thọ để cứu sống tôi, cũng nói với tôi tuổi thọ của cô ấy chỉ còn đúng ba ngày.
Tôi không biết mình đã vượt qua ba ngày đó như thế nào. Ở nơi cô ấy không nhìn thấy, tôi đã khóc. Tại sao hạnh phúc của tôi lại ngắn ngủi như vậy? Tôi chỉ vừa nếm được vị ngọt khi được yêu thương thôi mà.
Buổi tối ngày cuối cùng, tôi mỉm cười nói với cô ấy:
-Nhắm mắt lại đi, anh có quà tặng em.
Khi cô ấy nhắm mắt lại, tôi không nhịn được mà bật khóc. Nhưng tôi vẫn rất kiên định nói ra câu nói đó.
-Anh yêu em.
Cô ấy sợ hãi mở to mắt nhìn tôi. Tôi cố gắng nở một nụ cười tạm biệt với cô ấy. Cô ấy phẫn nộ chất vấn hệ thống, nhưng tất cả đã trễ.
Cô ấy biến mất trong luồng sáng, cũng mang theo trái tim của tôi đi. Khoảnh khắc đó, trước mắt tôi tối sầm lại.