Tôi tên Thẩm Từ, là đứa con bị thất lạc của một gia đình giàu có. Sau mười năm bị đánh đập mắng chửi, ba mẹ tôi cuối cùng cùng tìm được tôi. Tôi tưởng rằng tôi đã thoát khỏi địa ngục, trở lại nhân gian, nhưng tôi đã lầm.
Mười năm, thật sự quá dài. Dài đến mức bọn họ đã hoàn toàn quên lãng tôi, toàn tâm toàn ý yêu thương đứa em trai chỉ kém tôi hai tuổi. Việc tìm thấy tôi chẳng qua chỉ là một sự tình cờ. Đưa tôi về chẳng qua là để giữ gìn mặt mũi gia tộc. Bọn họ căn bản không yêu tôi.
Ở trong chính ngôi nhà của mình, tôi bị người hầu xem nhẹ, bị em trai bắt nạt, bị cha mẹ chửi rủa. Cuộc đời tôi dường như chẳng có gì thay đổi so với lúc trước. Vẫn bị đánh, bị mắng, vẫn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Tôi chỉ là từ địa ngục này bước sang một địa ngục khác mà thôi.
Cho dù tôi có hèn mọn cầu xin thế nào, ba mẹ cũng chẳng muốn chia cho tôi nửa phần yêu thương. Cho dù tôi có cố gắng học tập, giành được đủ giải thưởng khác nhau, bọn họ cũng không khen tôi nổi một lời.
Năm tôi mười lăm tuổi, ba tôi phát hiện em trai không phải con ruột của ông. Đó là đứa con của mẹ và mối tình đầu. Ông phát điên lên đập phá khắp nhà, sau đó kiên quyết ly hôn.
Em trai tất nhiên là sẽ theo mẹ, còn tôi thì theo ba. Nhưng dù vậy ông vẫn chẳng thể yêu thương tôi, bởi vì tôi có đôi mắt quá giống mẹ. Nhìn thấy tôi khiến ông nhớ lại người phụ nữ đã phản bội mình, vậy nên ông ngày càng ghét tôi.
Năm mười tám tuổi, ba tôi tái hôn với một cô gái nhỏ hơn ông hai mươi tuổi. Mẹ kế tỏ ra rất yêu thương tôi, chăm sóc cho tôi từng ly từng tý một. Nhưng tôi biết ẩn sâu dưới lớp vỏ thiên thần ấy là một con rắn độc đầy âm hiểm.
Vì sao mỗi lần tôi bị bắt nạt, cô ta luôn xuất hiện đúng lúc, dùng tư thế chúa cứu thế mà cứu tôi? Vì cô ta là người giật dây những trò bắt nạt đó.
Cô ta mỉm cười dịu dàng, trong lòng đắc ý tin rằng chẳng mấy chốc tôi sẽ bị thu phục, lại không hề hay biết tôi có thể nghe hết những cuộc trò chuyện của cô ta với thứ gọi là “hệ thống” trong đầu.
-Hệ thống, mày cứ chờ mà xem. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ trở thành con ch.ó trung thành nhất của tao cho xem.
-Hệ thống, mày nói xem nếu tao ngủ với cậu ta, tiến độ hảo cảm sẽ tăng nhiều đến mức nào!
-Hệ thống, thằng nhóc này khó chơi quá! Chờ hoàn thành nhiệm vụ, ngủ được với nó xong, tao phải trở lại thế giới của mình nghỉ phép ít nhất một năm mới được!
-...
Rất nhiều, rất nhiều lời nói tràn ngập ác ý cứ vang vọng bên tai mỗi ngày, như vậy làm sao tôi có thể yêu cô ta được.
Mệt mỏi quá. Chẳng có ai yêu tôi thật lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-lam-nguoi-cong-luoc/ngoai-truyen-tham-tu-phan-dau.html.]
Kết thúc đi…
Tôi đã gieo mình xuống từ tầng thượng tòa nhà công ty ba tôi. Đây là cách tôi trả thù ông ta.
Một cơn đau khủng khiếp ập đến, ý thức của tôi cũng hoàn toàn biến mất.
Tôi tưởng mình đã chết, nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở lại ngày đầu tiên tôi được đưa về nhà.
Mọi chuyện vẫn giống với kiếp trước. Em trai vẫn bắt nạt tôi, ba mẹ vẫn mắng chửi tôi, người hầu vẫn xem nhẹ tôi. Mãi đến ngày thứ bảy sau khi tôi trở về, điều khác biệt đầu tiên mới xuất hiện.
Cô bé hàng xóm kiếp trước luôn khinh thường tôi là đồ nhà quê bẩn thỉu đột nhiên đứng ra bênh vực tôi trước mặt mọi người. Trong lòng tôi vừa dấy lên một tia sáng thì trong chớp mắt đã bị bóp nát.
-Hệ thống, mày thấy tao diễn đỉnh chưa. Chờ mà xem, tao sẽ công lược được nó sớm thôi! Xong lần này nữa là tao sẽ được thăng lên người công lược cấp A rồi!
Hóa ra là cùng một bọn với bà mẹ kế kiếp trước của tôi à?
Có lẽ là vì đã c.h.ế.t qua một lần, đầu óc tôi tỉnh táo hơn kiếp trước rất nhiều. Tôi không còn khao khát tình thương của ba mẹ như trước nữa.
Bằng cách lợi dụng kẻ tự xưng là “người công lược” này, tôi có được một cuộc sống khá tốt so với kiếp trước. Và tôi cũng hiểu hơn về cái gọi là “người công lược” cùng “hệ thống” nhờ nghe lén những cuộc nói chuyện của họ.
Cô ta đã theo đuổi tôi suốt tám năm. Còn tôi thì giữ thái độ mập mờ, không chịu tỏ rõ thái độ. Dần dần, cô ta trở nên mất kiên nhẫn. Năm mười tám tuổi, cô ta bỏ thuốc bản thân, khóc lóc xin tôi cứu giúp. Tôi mỉm cười, trở tay gọi thằng em cùng mẹ khác cha của mình tới, ném vào phòng cô ta.
Sáng hôm sau, cô ta nhìn tôi với đôi mắt phẫn nộ, mắng tôi bằng những từ ngữ cay nghiệt nhất. Cuối cùng còn buông một lời nguyền rủa độc địa.
-Thẩm Từ, anh là đồ m.á.u lạnh không có trái tim! Anh không xứng được yêu! Tôi nguyền rủa mãi mãi sẽ không có ai yêu anh!
Sau đó, cô ta biến thành những điểm sáng rồi biến mất ngay trước mặt tôi. Và thế giới của tôi lại một lần nữa đảo ngược.