Lục Ngọc ôm cháu gái nhỏ lòng, bước thôn. Trời tối đen, phần lớn về nhà ngủ, những ngôi nhà còn bật đèn thì khá ít.
Đến cổng thôn, Lục và cha Lục xuống xe, lảo đảo bước về nhà.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy về nhà họ Phó. Dường như cháu gái chút căng thẳng, vẫn luôn nắm chặt góc áo của cô rời.
Khi Lục Ngọc về tới nhà, nhiều ngủ. Trong nhà vẫn thoang thoảng mùi vịt kho nhẹ nhàng.
Tuy Lục Ngọc ở nhà chủ trì đại sự, nhưng cô điều phối gia vị đấy. Chị ba Phó và những khác ngày ngày theo cô học hỏi, nên ngay cả khi chỉ gia vị, họ cũng thể kho thịt ngon.
Lục Ngọc nhà liền thấy tiếng từ mấy căn phòng . Họ đều để tâm đến chuyện nhà Lục Ngọc, chị cả của cô đánh thảm.
Lục Ngọc thấy ba chị dâu và Tiêu Thái Liên đều khoác áo , liền lên tiếng chào hỏi.
“Mẹ, các chị dâu.”
Tiêu Thái Liên lập tức gọi họ phòng , kể vắn tắt sự việc.
Lục Ngọc dứt lời, chị dâu thứ hai nhà họ Phó rơm rớm nước mắt: “Gả cho cái thứ gì như thì gì cho cam.”
Tiêu Thái Liên thở dài: “Bà nội của con những chuyện thất đức, dù gì cũng là cháu ruột, nỡ lòng nào đẩy cháu gái bước đường cùng như chứ. Con gái một khi gặp , thì coi như cuộc đời hỏng mất.”
Lục Ngọc khẽ gật đầu, : “Đây là con của chị gái con, đêm nay ngủ với vợ chồng con , mai tính tiếp.”
Tiêu Thái Liên quen với cảnh cháu trai đứa nào cũng rắn rỏi, khỏe mạnh. Nhìn thấy đứa cháu nhỏ trông gầy gò giống đứa trẻ năm tuổi, bà : “Được thôi.”
Nói xong, bà dúi tay Lục Ngọc một đồng bạc: “Cái đưa cho chị gái con, chịu đựng bao nhiêu khổ sở như , đại nạn c.h.ế.t chắc chắn sẽ gặp hồng phúc về .”
Mấy chị dâu khác cũng Lục Ngọc chỉ bảo ít nhiều cách ăn, kiếm thêm chút đỉnh. Lúc thấy chồng như , họ cũng ngại ngùng thể chút gì gọi là. Mẹ chồng cho một tệ, họ bèn cho tám hào, như cũng là một khoản kha khá, họ thể vượt mặt chồng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-la-chinh-tuyen-van-la-cua-nhau/chuong-82-tim-cach.html.]
Lục Ngọc cũng khách sáo chối từ vài bận mới chịu cầm lấy.
Tiêu Thái Liên dặn dò: “Hôm nay đều đói , cơm canh còn nhiều, con kiếm ít mì mà nấu qua loa chút, để lót cho .”
Lục Ngọc gật đầu, trong lòng còn đang hậm hực nguôi, nếu Tiêu Thái Liên nhắc nhở, cô cũng quên bẵng cả chuyện nhịn đói suốt cả ngày nay .
Phạm Khắc Hiếu
Lúc ăn nên bụng cũng chẳng thấy cồn cào, nhưng Phó Cầm Duy cũng ăn, đứa cháu nhỏ cũng ăn, cô bèn định bếp một bữa ăn lót qua loa.
Mấy chị dâu còn về, đều theo cô trong bếp, lượt móc hai tệ góp tiền cho món cổ vịt. Mỗi ngày họ đều đầu tư chia tiền lời, mãi ngủ chính là chờ để giao nộp tiền lời. Chuyện bán đồ là nguồn thu nhập phụ béo bở của cả nhà, ai nấy đều nỡ lòng nào bỏ qua.
Lục Ngọc nhận tiền, qua một lúc Tiêu Thái Liên cũng tới, đưa cho Lục Ngọc hai tệ tiền góp vốn, dặn dò thêm đôi lời: “Để trẻ con ngủ chung giường cũng là một cách , hai vợ chồng gắng con sớm chút.”
Tiêu Thái Liên chỉ cảm thấy thằng út nhà bà để cả tấm lòng lên cô Lục Ngọc , mà cô cũng thật sự là khéo léo, giỏi giang, chỉ là hai con, khiến bà cứ canh cánh trong lòng mãi.
Lục Ngọc đồng ý, nhanh món canh nóng hổi sẵn sàng, khi xào thơm chút rau cải trắng cho , ăn cũng miệng đáo để.
Phó Cầm Duy ăn hai bát lớn, đứa cháu nhỏ cũng húp hết một bát con, Lục Ngọc ăn một bát nhỏ. Ăn xong xuôi, họ nhanh chóng về phòng .
Lục Ngọc ngủ ở giữa, để đứa cháu nhỏ ngủ ở trong cùng, Phó Cầm Duy ngủ ở ngoài.
Giường lớn, đủ cho hai , thêm một đứa nhỏ trông quả thật là chật ních. Cô thể cảm nhận thể của Phó Cầm Duy dán chặt cô, nhiệt độ của đối phương nóng đến hầm hập.
Lục Ngọc dỗ cho đứa nhỏ , cô ngủ, trong đầu cứ luẩn quẩn nghĩ cách để trưởng thôn chủ giải quyết chuyện của Tiết Thắng Lợi.
Nằm gối, Lục Ngọc vẫn thể cưỡng cơn buồn ngủ đang vây lấy, nhanh cũng ngủ .
Sáng ngày hôm , Lục Ngọc lấy cổ vịt, đầu vịt, cánh vịt và chân vịt mỗi loại hai cái bỏ trong cặp lồng nhỏ, tới cửa hàng mậu dịch ở đầu thôn mua một chai rượu, đến nhà việc của trưởng thôn!
Mỗi sáng trưởng thôn đều sẽ ở trụ sở đội sản xuất mà báo. Báo chí ở thôn thường chỉ vài tờ báo nhỏ địa phương, vả mỗi khi gửi tới thì quá kỳ từ đời nào. Hôm nay, ông tới đây ngửi thấy một mùi thơm, rõ ràng sáng nay húp một bát cháo loãng, chẳng chút mỡ mà cũng chẳng gì hồn, trong bụng vẫn cứ cồn cào trống rỗng.