Lục Ngọc xong câu , sắc mặt của cô gái đó lập tức tái : “Cô là ý gì, cô là là kẻ thứ ba ?”
Lời vô cùng nghiêm trọng, cô gái suýt .
Lục Ngọc : “Sao, thời còn ai tự đeo cái mũ đó đầu nữa?”
Phạm Khắc Hiếu
Một lát , chủ nhiệm chút ngượng ngập tới, tính của cô gái , gia cảnh khá giả, lúc nào cũng vè vè bên cạnh Phó Cầm Duy.
Người kết hôn , vốn tưởng cô thể điều , ai dè cô vẫn cứ dai dẳng. Có cấp như , ông cũng chẳng còn mặt mũi nào: “Được , việc gì ! Mọi đừng để trong lòng.”
Ông bảo đều lùi một bước.
Trong lòng cô gái chấp nhận , liền xoay bỏ . Các nhân viên bán hàng xung quanh đều xì xào: “Thôi , chắc chắn cô chạy về mách bố !”
Lục Ngọc : “Đã lớn tồng ngồng còn chơi trò về nhà tìm bố .”
Người bên cạnh nhịn , ai nấy đều ưng cái tính bộc trực, vòng vo của cô.
Bình thường họ ngại va chạm với cô gái đó, nhưng sớm chịu đủ cái thói tiểu thư đỏng đảnh của cô . Hôm nay coi như cô gặp đối thủ.
Một lát , cha của cô tới, cha cô nâng niu con gái như viên ngọc trong tay, xưa nay luôn coi là báu vật. Nghe con gái cưng bẽ mặt, giận sôi gan, ngừng phân bua, chỉ trích: “Con gái bây giờ như thế ? Phụ nữ tử tế ngoài dạo bừa cả ngày như thế .”
Cô gái chống lưng, lập tức vểnh đuôi lên.
Lục Ngọc : “Phụ nữ tử tế , cần ông định nghĩa, một thật sự coi là cái rốn vũ trụ! Cũng ai thèm coi ông gì .”
Chẳng trách con gái ông như , hóa là loại cha như .
“Cô…” Cha của cô gái đó tức tới đỏ mặt tía tai.
Phó Cầm Duy ở bên cạnh : “Chuyện vợ gây sự, các đừng quá đáng!”
Lục Ngọc : “Phụ nữ tử tế nhòm ngó chồng của khác.”
Lời dứt, ngay cả cha của cô gái cũng hít một ngụm khí lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-la-chinh-tuyen-van-la-cua-nhau/chuong-46-mach-phu-huynh.html.]
Cô gái sắc sảo như , bảo họ còn gì nữa, chẳng khác nào cô cướp chồng khác.
Tuy cô gái nhưng lòng gan.
Khi đó mặt của cô gái mảng đỏ mảng trắng.
Xung quanh đều là xem náo nhiệt, ai cho ông đường lùi. Ông ở gần đây cũng coi là nhân vật uy tín, nếu lời truyền ngoài, ông cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa!
Vốn mặt giúp con gái, ngờ ngược cho bẽ mặt.
Trong lòng ông chất chứa một nỗi bực dọc, nhưng cái miệng tài nào năng lưu loát bằng , lúc đành nghẹn lời, thốt nên câu nào.
Ông giận dữ trừng mắt con gái, chẳng thèm để ý đến tiếng nức nở của cô, liền giận dỗi bỏ .
Người nhân viên bán hàng thấy Lục Ngọc chiếm ưu thế , trong lòng thoáng chút vui mừng.
Bỗng nhiên, bên ngoài tiếng la thất thanh, rằng một ông cụ ngất xỉu.
Vừa cung tiêu xã mấy khách, đều đổ xô xem. Lục Ngọc cũng bước , vội vàng đỡ ông lão đang mua đồ một góc.
Ai nấy ở đây đều ông lão . Ai cũng ông thật đáng thương, vốn dĩ ông xây một căn nhà tươm tất nhưng đám cường hào trong thôn chiếm mất, chỉ cấp cho ông một căn nhà rách nát, còn ném hết đồ đạc trong nhà ngoài.
Ông chẳng còn cách nào để sống qua ngày, may một em họ ở xưởng chế biến thực phẩm vịt, bảo mấy phần vịt phế phẩm dùng đến, để ông mang bán kiếm chút việc , nhưng nào ai mua .
Ông lão lo lắng đến mức tăng huyết áp ngất xỉu.
Ông đỡ trong cung tiêu xã, dần dần mới hồi tỉnh. Cuộc sống khốn khó khiến ông chỉ thốt lên một câu bắt đầu lau nước mắt.
Tuổi cao sức yếu, mà vẫn ăn vận rách rưới, khiến ai cũng khỏi liên tưởng đến những già trong gia đình .
Mấy mềm lòng cạnh bên, cũng xúm mắng nhiếc cái đám bá quyền ở thôn thật chẳng nhân tính.
Lại góp chút tiền mua giúp ông ít đồ, Lục Ngọc cũng thấy tò mò.