Nghe trong thôn kể , một chiếc xe như thế đến tám vạn tệ. Đối với họ, ngay cả tám nghìn tệ cũng là con khổng lồ, chứ đừng đến tám vạn tệ. Cả làng ai cũng mà hình dung nổi.
Trước đây đều sống cùng một thôn, giờ đây phát đạt , họ cũng bắt đầu giúp đỡ trong làng.
Những từng bác gái "dụ" mua hàng, may mà Phó Cầm Duy cưu mang, cho ở xưởng vận chuyển hàng, kiếm chút ít.
Ban đầu, lương của họ đều ba mươi tệ, , một tháng thậm chí thể kiếm hơn bốn mươi tệ.
Những khi trở về đều hăng hái kể với trong thôn rằng, tiêu chuẩn lương của họ chẳng khác gì công nhân trong huyện.
Năm tới, huyện mà cải cách tăng lương thì họ cũng tăng theo, đều nhen nhóm hy vọng.
Trong thôn, ai là ơn hai họ.
Dù dịp Tết cũng mấy việc đồng áng, đều nóng lòng xem họ về nhà sẽ mang theo những gì, bởi sớm tụ tập ở đây chờ đón.
Quả nhiên, họ chặn Lục Ngọc và .
Lục Ngọc : “Mọi đây gì? Trời lạnh lắm, mau nhà thôi!”
Người trong thôn chỉ đáp .
Lục Ngọc cùng bước nhà, mới trong nhà đốt lửa, đặt chân thấy ấm áp. Lục Ngọc bồng con trai , đó hai cùng mang đồ về nhà , mới chia cho .
Mọi thấy, nào thuốc lá, nào rượu, là thứ ngon, ai nấy đều khen Lục Ngọc thật phóng khoáng.
Lục Ngọc về nhà bao lâu thì thấy Tiểu Thái Liên cùng chị ba Phó tới.
“Biết ngay mấy hôm nay các con sẽ về, và chị dâu con sớm dọn dẹp nhà cửa, còn đốt lửa sưởi ấm cho các con !” Tiểu Thái Liên xong, ánh mắt chợt bắt gặp Phó Tích Niên.
Bà vội vàng ôm lấy thằng bé, sức mà hôn hít: “Ôi chao, cháu trai cưng của bà nội!”
Phạm Khắc Hiếu
Tiểu Tích Niên cũng cực kỳ quấn quýt bà nội, thằng bé lanh lợi, chỉ vài câu nịnh nọt khiến bà Tiểu Thái Liên tấm tắc khen: “Ôi cái của nợ tâm can của bà!”
Khiến cho chị ba Phó cũng tấm tắc cảm khái, cha lanh lợi, con cái cũng khéo ăn khéo , sang đứa con trai ngốc nghếch của , chẳng cách nào vui lòng khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-la-chinh-tuyen-van-la-cua-nhau/chuong-435.html.]
Chị ba Phó hồ hởi : “Tối nay chúng cá nhé, nhà chị bắt một con cá to hơn hai mươi cân từ hố băng, chị hầm , đảm bảo ngon tuyệt!” Cá nhiều thịt, ăn , mùa đông mà ăn cá tươi thế cũng là của hiếm.
Đang chuyện, Lục cũng tới nơi, thấy đều đông đủ, bà liền : “Hôm nay cả nhà tập trung tới nhà ăn cơm , hai hôm , cha mổ heo, những thứ ngon nhất đều để phần cho !”
Tuy nhà họ Lục sắm tủ lạnh, nhưng thời tiết bên ngoài lạnh, chẳng khác nào một cái tủ lạnh thiên nhiên khổng lồ, sườn heo, đuôi heo gì đó đều cần bán .
Phải , nhà họ Lục dù thuộc dạng xa xỉ nhất, nhưng về khoản ăn thịt thì đến trưởng thôn cũng bì kịp. Người ăn tết còn đặc biệt mổ đến hai con heo chỉ để ăn trong nhà!
Người trong thôn ngưỡng mộ mặt, ai cũng tấm tắc khen, xem kìa, sống thế mới gọi là sướng!
Tuy cuộc sống bây giờ khấm khá hơn nhiều, nhưng ai mà chẳng khao khát miếng thịt heo chứ!
Chị ba Phó tuy thèm lắm, nhưng vẫn phép tắc mà : “Dạ, chúng cháu ăn ạ, trong nhà cũng chuẩn .”
Mẹ Lục lập tức : “Khách sáo gì chứ, ăn uống mà ít thì vui gì . Tới nhà thím , dẫn cả lũ trẻ nữa, thím dọn dẹp nhà cửa xong xuôi , bày một bàn lớn, cả nhà cùng quây quần cho náo nhiệt.”
Mẹ Lục sợ họ chịu tới, bèn thêm: “Đã lâu dịp náo nhiệt như thế . Nhà các cháu đông , nhà thím ít , nhất định tới đó! Thịt giờ cũng luộc xong .”
Quả thật, tài ăn của Lục giờ cũng bạo dạn hơn nhiều. Bà , thật sự còn tìm lý do gì mà từ chối.
Tiêu Thái Liên đáp lời: “Vậy thì quá, nhất định chúng sẽ tới!”
Mẹ Lục bèn : “Vậy cứ trò chuyện, mau chóng về lo cơm nước .”
Bà dứt lời khỏi, Lục Ngọc sang dặn: “Con và Cầm Duy còn đón , Tích Niên cứ để ở đây .”
Tiêu Thái Liên thấy hai vợ chồng vẫn còn việc, lập tức giục: “Vậy thì các con mau , đừng để lỡ việc.”
Hai lái xe về thôn, quả nhiên các chị dâu, chị chồng đều chuẩn xong xuôi, ai nấy xách túi lớn túi nhỏ. Bây giờ chị hai Lục mở một tiệm may với chồng, cũng dần ăn nên .
Nghe tối nay trong nhà ăn lẩu, ai cũng thèm thuồng, mong ngóng về nhà cho mau.
Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy lái hai chiếc xe con về thôn, quả thực cả xóm làng một phen xôn xao, bàn tán. Một cô gái như Lục Ngọc mà còn tự cầm lái xe , thấy chẳng tầm thường chút nào!