Tại nhà họ Phó, Tiêu Thái Liên thấy chị hai Phó cứ lảng vảng bên cạnh trong sân.
Chốc thì cầm chiếc giẻ lau, chốc cầm cây chổi.
Dù Tiêu Thái Liên cũng sống ngần tuổi, lập tức : “Vợ thằng hai, con theo đây chút!” Thấy chị hai Phó như trút gánh nặng, thở phào một theo chồng phòng.
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Thái Liên bảo: “Con cứ qua mặt , hoa cả mắt. Có chuyện gì thì cứ thẳng.”
Chị hai Phó đáp: “Mẹ, con vợ chú tư Lục Ngọc kinh doanh món ăn phát đạt, con cũng tới phụ giúp!” Bây giờ hai Phó ở xưởng lò xo .
Những ở xưởng lò xo đều khen món ma lạt thang ngon nức nở, còn Lục Ngọc đưa cả chị cả của tới , nên chị hai cũng xin . Hai vợ chồng mà đều công việc ở huyện thì thật mấy.
Nếu chỉ mỗi hai Phó kiếm tiền, chắc chắn sẽ đủ để cả nhà sống.
Chị cả hai vợ chồng đều việc , chỉ là ngại dám tự nhắc tới, nên nhờ Tiêu Thái Liên hộ.
Tiêu Thái Liên bèn : “Dù chị cả của nó cũng là chị ruột, tới phụ giúp thì chẳng gì đáng . Hơn nữa, Lục Ngọc đối xử với các con cũng quá , tiền lời từ món cổ vịt , nó lấy một xu nào, nhiều năm như cũng là ít tiền đấy, cũng thể quá tham lam!”
Mặc dù bà chồng mong các em sống hòa thuận, nhưng bà cũng là già hồ đồ, bà chị em dâu ở chung với sẽ khó khăn hơn nhiều so với chị em ruột.
Hơn nữa, Lục Ngọc cũng loại điều, mỗi về nhà đều tay xách nách mang bao nhiêu thứ.
Không chỉ cho tiền, còn mua quần áo mới cho lũ trẻ.
Bây giờ hai Phó cũng sắp xếp cho một công việc đàng hoàng ở huyện. Một chân công việc như thế, nếu bán cho khác thì cũng năm sáu trăm đồng. Gia đình họ hưởng lợi nhiều , nếu chỉ đòi hỏi thêm, thì trông quá đỗi ích kỷ.
Chị hai Phó chồng , gò má nóng lên: “Mẹ, con ý đó. Con chỉ là kiếm thêm chút tiền công, cho dù lấy ít hơn khác một chút cũng ạ.”
Sợ hiểu lầm lời , chị vội vàng tiếp lời: “Mẹ còn tin con ? Con vẫn luôn là đứa siêng năng nhất nhà mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-la-chinh-tuyen-van-la-cua-nhau/chuong-401.html.]
Chỉ là chị cảm thấy nên tự điều , e rằng sẽ khiến Lục Ngọc định kiến. Nếu Tiêu Thái Liên nhắc tới thì việc sẽ êm hơn nhiều.
Chị hai của Phó gia gượng gạo : “Nếu con ở huyện, thì cổ phần cổ vịt đó, con xin giao hết cho ! Không sợ thiếu tiền, chỉ là vợ chồng xa cách.”
Lợi nhuận từ món cổ vịt , mỗi tháng cũng là một khoản đáng kể. Chị hai nghĩ kỹ , chị huyện việc, còn ở nhà phụ giúp nữa, thì cũng tiện nhận tiền mà chẳng gì.
Thà rằng tự , còn hơn để dị nghị.
Tiêu Thái Liên thở dài: “Con đó!” Nghe lời vợ thằng hai hết lòng như , bà chồng cũng trở nên khó xử.
Muốn từ chối thẳng thừng thì ngại mang tiếng nể nang con cái, nhưng đáp lời thế nào, bà chồng vẫn còn đang ngẫm nghĩ.
Thấy Tiêu Thái Liên dứt khoát bác bỏ như nãy, trong lòng chị hai nhen nhóm lên tia hy vọng.
Chị hai Phó tiếp tục phân trần: “Dẫu chúng cũng là một nhà, ngoài. Tính nết con thế nào, cũng rõ, một là một, hai là hai, tuyệt nhiên tham lam một xu nào của ai, chỉ kiếm chút tiền công để ăn tiêu thôi.”
Tiêu Thái Liên suy nghĩ một lát : “Chuyện chúng tiện nhúng tay khó con bé, mà cũng chẳng thể gây thêm phiền phức. Lát nữa gọi Lục Ngọc về, con tự trình bày với nó nhé!”
Chị hai mừng như bắt vàng, vội vã đáp lời: “Con cảm ơn !”
Chiều hôm đó, chị hai Phó loay hoay hấp trứng cho Tích Niên, hồ hởi khen Phó Cầm Duy, rằng tìm một cô vợ quá đỗi hiền lành, giỏi giang.
Cái vẻ mặt cần mẫn lạ thường , ngay cả chị ba Phó cũng ngầm đoán ý đồ, ánh mắt cứ dán chặt lên chị hai.
Chị hai Phó hề thấy mất tự nhiên chút nào. Đợi buổi tối, khi Lục Ngọc đón Phó Cầm Duy và con cùng về.
Tiêu Thái Liên liền gọi Lục Ngọc phòng, chị hai cũng ở sẵn đó. Lục Ngọc thì vẻ đang suy tư điều gì đó, lên tiếng hỏi: “Mẹ, chuyện gì ạ?”
Tiêu Thái Liên đưa ánh mắt chị hai Phó.