Vừa tới đó, ông mặt tươi rói, định vài lời xin , giảng hòa với nhà họ Lục, ai dè chẳng gặp ai, chỉ Trưởng thôn Vương tiếp đãi ông . Cầm hồ sơ chuyển hộ khẩu, ông định tìm nhà họ Lục để thăm hỏi và bày tỏ thành ý chuộc .
Vừa bước khỏi nhà, ông một đứa nhỏ ném cái trứng gà thối đúng đầu, đau hôi thối nồng nặc, mấy đứa nhỏ khác thấy thì ha hả.
Cả thôn Đại Vũ đều nhà họ Tiết chèn ép, bắt nạt khác!
Lũ trẻ con đứa nào đứa nấy đều hăng hái như những bảo vệ lẽ , lè lưỡi trêu chọc ông : “Lêu lêu lêu!”
“Kẻ tới !”
“Kẻ làng !”
“Đánh!” Một thằng nhóc lớn đầu hét lớn lệnh, mấy đứa nhỏ hơn thì thi cầm đá ném tới tấp ông .
Trưởng thôn Tiết đánh cho hoảng hồn, ba chân bốn cẳng bỏ chạy thục mạng…
Vừa về tới thôn , thấy dáng vẻ tiều tụy, bẩn thỉu còn hôi rình của ông , liền ngay là hôm nay tới thôn Đại Vũ một trận đòn trò.
Trước đây, trong thôn thường cùng chung một lòng, chắc chắn sẽ bênh vực trưởng thôn, nhưng bởi vì Tiết Thắng Lợi mà gây chuỗi rắc rối liên miên, khiến họ cũng phần tức giận với ông .
Thấy cũng chỉ đành giả vờ như thấy gì.
Trưởng thôn âm thầm kêu khổ thôi, cấp điểm tên yêu cầu ông bản kiểm điểm, e là chức vị trưởng thôn khó mà giữ lâu, còn đắc tội với thôn dân, khi mất chức, cuộc sống chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì.
Ông sang oán trách ông cụ sinh, tất cả đều tại ông cụ cứ khăng khăng đòi mặt che chở cho Tiết Thắng Lợi.
Làm đủ cách cũng chẳng cứu Tiết Thắng Lợi , trái ông càng lún sâu hơn vũng lầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-la-chinh-tuyen-van-la-cua-nhau/chuong-104-nguyen-rua-ca-con-trai.html.]
Ông bắt đầu oán giận Tiết Thắng Lợi, trách thằng nhãi sống chừng mực, chẳng nên nết gì cả.
Ngay lúc , một bóng đột nhiên xuất hiện, Trưởng thôn đang oán than trời đất, căn bản để ý còn , suýt chút nữa thì đụng , hồn vía ông dọa cho bay mất nửa vời.
Phạm Khắc Hiếu
Người tới là Lưu Đại Ca, cũng bắt, khi gây rối ở đồn công an thì cũng tống giam. Chuyện của bà thể dàn xếp thỏa, chỉ cần nộp tiền phạt và nhận là . vay mượn khắp lượt họ hàng thích cũng chẳng gom đủ một nghìn rưỡi tệ.
Dốc hết tiền bạc trong nhà đếm đếm , chỉ đầy hai trăm tệ, ngay cả tiền lẻ cũng đủ chi. Anh bèn : “Trưởng thôn thể nghĩ cách giúp ?” Quả thực là một đứa con hiếu thuận!
cứ hành hạ tới phát khổ, chốc chốc dày vò một trận.
Bà Lưu đến đồn công an vẫn còn dám loạn. Trưởng thôn Tiết, bài học cay đắng từ vụ Tiết Thắng Lợi, thẳng thắn : “Với cái nết ngang tàng như bà , cho dù thả cũng sẽ gây họa. Cứ để bà chịu chút bài học răn đe .”
“Dẫu nữa thì đó cũng là ruột mà?” Lưu Đại Ca thắc mắc. “Hay là do nhà họ Lục vẫn còn ấm ức, ghi thù?”
Giờ đây Trưởng thôn Tiết cực kỳ kiêng kị nhà họ Lục, xong liền vội vã phân bua: “Chuyện tuyệt nhiên dính dáng gì đến nhà họ Lục! Là tự loạn ở đồn công an, nào là hành hung cán bộ, nào là đập phá đồ đạc.” Trải qua bao nhiêu thiệt thòi, cuối cùng ông cũng vỡ lẽ rằng, nếu ngoan ngoãn nhận sai thì còn lối thoát, chứ cứ cố chấp đến cùng thì ắt sẽ chuốc họa ! Nhà họ Lục , quả thực dạng , ai dễ dàng đụng tới .”
Vẻ mặt Lưu Đại Ca lộ rõ sự đau khổ: “Chẳng lẽ còn cách nào khác , dù gì đó cũng là ruột của mà?”
Trưởng thôn Tiết thở dài: “Đâu là trong nhà tiền mà chịu chuộc bà . Vấn đề là bây giờ tiền nong chẳng , còn thể gì đây? Mẹ cũng lạ thật, cứ ngỡ đồn công an là nhà , quậy phá thế nào cũng ?”
Nhắc đến chuyện , Trưởng thôn Tiết nhớ đến vụ Tiết Thắng Lợi phỉ báng quan tòa. Quả nhiên nên dính dáng gì đến những kẻ vô phép tắc như . Giá như ông cứ mặc kệ Tiết Thắng Lợi thì bây giờ thể yên trưởng thôn . Giờ thì , dân làng thì oán trách, cấp cũng đổ . Mọi chuyện vượt quá mức mà một từ hối hận thể diễn tả. Ông hối hận đến nỗi mỗi hít thở đều thấy như thắt ruột thắt gan.
Lưu Đại Ca bật , rằng thật sự thể cứu , nhưng cũng sẽ xử lý . Trong lòng cứ thế băn khoăn, nóng ruột mãi, cuối cùng đành xin phép nghỉ việc để lên đồn công an thăm .
Khi Bà Lưu tin trong nhà gom đủ tiền để chuộc , bà lập tức gào thét loạn ngay tại chỗ. Bà dùng những lời lẽ cay nghiệt, độc địa nhất để chửi mắng con trai một cách điên cuồng. Bà nghiến răng nguyền rủa: “Ngay cả ruột cũng màng, đồ bất hiếu nhà mày sẽ c.h.ế.t yên !”