Chương 879: Bảo Hộ Nàng
“Nói như , chính là chỗ dựa?”
Không chỗ dựa mà thể gây động tĩnh lớn như ngày hôm nay, hoặc là nàng ngây thơ hiểu chuyện đời, hoặc là… cáo già.
“Theo như hạ nhân điều tra, nàng thể là vì báo thù cho .”
“Nói rõ hơn ?”
“Mẹ nàng mất cách đây ba ngày, lý do là vì mạo phạm Tứ Vương gia, đ.á.n.h đến hấp hối đưa về, nhưng về đến nhà kịp đợi đại phu đến cửa thì qua đời, cha nàng chịu nổi cú sốc, cũng thổ huyết mà c.h.ế.t ngay lúc đó.”
Vì liên quan đến vị , chuyện ém xuống, ít .
Tô Noãn chút chấn động: “Tứ Vương gia chẳng luôn tự xưng là yêu dân như con ? Ngai vàng còn lên, xảy chuyện như .”
“Cho nên hạ nhân nghĩ, thể liên quan đến vị khách mà yến tiệc.”
Tô Noãn cũng suy nghĩ , bởi , Hạ Lan mới chuyện .
Tin đồn nơi chợ búa, lòng ắt sẽ , đó tất nhiên sẽ đưa quyết định, dù tin, cũng sẽ nhân cơ hội tra xét.
Thân nàng nhỏ bé, chỉ thể mượn tay khác để báo thù cho cha .
mà…
Chung quy đạo hạnh còn quá nông cạn.
Tô Noãn thở dài một , với Sư Cầm: “Nàng cứ như sớm muộn cũng chuốc họa sát , ngươi hãy dẫn hai bảo vệ nàng .”
“Vâng, Phu nhân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-879.html.]
Sư Cầm dẫn theo một nữa rõ tên, lưng quán .
Tô Noãn trở về khách điếm, việc đầu tiên là với Khúc Lễ chuyện của Hoàng Trung, để cẩn thận Bách Lý Thiếu Dương.
tìm một vòng, đừng Khúc Lễ, ngay cả Hiên Viên Hồng cũng thấy bóng dáng.
Qua khe cửa sổ, nàng thấy Hiên Viên Thải đang giường, dường như đang ngủ.
Nàng ý định tìm ở nơi khác, nhưng chân kịp động, thấy giọng Hiên Viên Thải truyền từ trong phòng.
“Cũng chuyện thể gặp , lén lút ngoài cửa gì.”
Tô Noãn đành đành lòng đẩy cửa phòng.
Vào phòng , nàng nên gì, chỉ thể khô khan đó, bất động .
Có lẽ vì tuổi còn nhỏ, khi dùng nước gian và cao sinh cơ thượng hạng, Hiên Viên Thải hồi phục nhanh, những nơi bỏng dần dần mọc da non. Tuy tránh khỏi nhăn nheo, nhưng tính mạng còn nguy hiểm.
Dần dần, khuôn mặt bình tĩnh của Hiên Viên Thải nổi lên một tia hung dữ, giọng âm dương quái khí: “Nàng đủ ?”
Tô Noãn hồn, nhớ lúc kiêng kỵ nhất là việc khác chằm chằm mặt .
Nàng dời ánh mắt sang nơi khác, hỏi một câu: “Ngươi ?”
Nàng hỏi là chỗ nào thoải mái , nhưng Hiên Viên Thải như cố tình đối nghịch với nàng, lạnh lùng nhả một câu: “Nàng đại phu , nàng tự xem ?”
Tô Noãn gào thét trong lòng, quả nhiên lòng bệnh nhân, kim đáy biển.
Chốc chốc thì cho nàng xem, chốc chốc thì cho nàng xem, rốt cuộc nàng nên thế nào đây?
Trong lúc nàng đang giằng co trong tâm trí, Hiên Viên Thải nghiêng đầu sang một bên, u uất hỏi một câu: “Giờ đến mức nàng thẳng …”
Khóe miệng Tô Noãn co giật, bực bội đến giường, một tay vén chăn, trông vẻ thô bạo nhưng cẩn thận lật Hiên Viên Thải , vỗ “thật mạnh” m.ô.n.g thương của , giả vờ hung dữ : “Chốc thì cho xem, chốc thì cho xem, gan ngươi lớn đấy! Ta cho ngươi , mắt mọc đầu , là do cô nương quyết định!”