Chương 710: Tỷ Muội
Vừa thấy nàng, liền mở miệng hỏi: “Lăng Phong ?”
“Không rõ, mới thức dậy.” Tô Noãn tủm tỉm : “ nha đầu sớm ngoài .”
Bạch Ngọc Lan đầu bước .
Tô Noãn hỏi Cẩn Du: “Nàng ?”
Bạch Ngọc Lan xa, Tô Noãn cố ý cho nàng .
“Dường như việc tìm Lão gia, cứ luôn la lối.” Cẩn Du đáp.
“Ừm, tệ, lắm.” Tô Noãn khen ngợi: “Sau thấy nàng cũng đừng khách khí.”
“Vâng!”
Bạch Ngọc Lan dừng bước, nàng giận dữ về phía Tô Noãn: “Ngươi nghĩ đến gặp ngươi ? Đừng tự đa tình! Nếu việc tìm Lăng Phong, cho bạc sai đến cũng chẳng đến!”
Tô Noãn nhếch môi: “Ngươi tìm chuyện gì?”
Bạch Ngọc Lan im lặng.
Liên Nhi bên cạnh phụ họa: “Trừ việc câu dẫn Lão gia, còn việc gì khác!”
Tô Noãn nhẹ: “Liên Nhi, ngươi càn ! Bạch cô nương đến đây chắc chắn là đại sự, ngươi đừng nhai lưỡi bậy, bằng truyền đến tai Lão gia, phạt ngươi cũng còn cách nào.”
“Liên Nhi !”
“Còn mau bồi lễ?”
Liên Nhi cúi về phía Bạch Ngọc Lan: “Liên Nhi xin bồi với Bạch cô nương, xin cô nương lòng rộng lượng, đừng chấp nhặt với nô tỳ.”
Lời cứ như nàng lòng rộng lượng .
Bạch Ngọc Lan bậc thang, lâu lên tiếng, mặt một mảnh âm tình bất định.
Tô Noãn ở hỏi: “Có một lát ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-710.html.]
Nàng vốn định bỏ , nhưng chợt nghĩ , đang nắm một bí mật lớn, chỗ nào để , nên cũng theo phòng.
Vừa bước phòng, vẻ mặt Bạch Ngọc Lan còn đúng nữa.
Nàng sờ đồ chạm khắc, tỉ mỉ đ.á.n.h giá căn phòng. Mỗi món đồ bày biện bên trong đều do nàng tinh chọn, từ đồ vật lớn cho đến hướng của một cái bình phong, một cái hoa văn cửa sổ đều là thành quả nàng dày công sắp xếp.
Món thêu bình phong là do nàng trả giá cao mời thợ thêu giỏi nhất.
Tấm trải giường cũng là loại lông vịt thoải mái nhất chọn lựa khi so sánh mấy chục loại.
Còn tua rua, bệ cao, hộp trang điểm…
Nàng cứ nghĩ sẽ ở đây, ai ngờ trở thành của hồi môn cho khác, mà đó là Tô Noãn.
Đáng hận!
Bạch Ngọc Lan siết chặt khăn tay, cho đến khi Tô Noãn dọn , nàng vẫn còn mơ tưởng đến những ngày mỗi sáng thức dậy cùng Liễu Lăng Phong.
Ai ngờ Liễu Lăng Phong trở về, từng bước đây lấy một .
Không , mà là thể.
Bánh ngọt bàn là loại nổi tiếng nhất trong thành.
Tô Noãn để mặc nàng đ.á.n.h giá, một lời.
Ai ngờ, Bạch Ngọc Lan đỏ hoe mắt mặt nàng.
Ở đây ngoài, nàng cần bộ tịch, lẽ nào là thật sự cảm thấy ấm ức ?
Tô Noãn đặt chén xuống: “Bất kể ngoài gì, hai chúng chung quy vẫn là tỷ , nay cùng ở một mái nhà, căn phòng lớn như , ở cũng đìu hiu, chi bằng tùy thời ghé qua chơi, tỷ chúng tiện chuyện.”
“Ngươi những lời gì?” Bạch Ngọc Lan mắt đỏ hoe hỏi: “Ngươi thể bụng đến ?”
“Sao thể.” Tô Noãn đưa qua một miếng điểm tâm: “Cha tuy với , nhưng chúng thù oán gì.”
Bạch Ngọc Lan nửa tin nửa ngờ.
Vừa lúc , bên ngoài truyền đến giọng Nguyệt Tâm, đồng thời rèm cửa vang lên, Liễu Lăng Phong trở về.
Bạch Ngọc Lan theo phản xạ dậy, chỉnh sửa y phục và tóc mai, vẻ mặt hoảng loạn.
Tô Noãn lặng lẽ nhấp một ngụm .