Chương 667: Nữ Nhân Hiểu Chuyện
Chàng đang gì ? Nàng chỉ là một tư thế lâu quá nhức lưng khó chịu, đổi tư thế thôi mà!
Liễu Lăng Phong vẻ mặt căng thẳng, nàng nhịn trêu chọc .
“Ta đối với nàng ý gì, nhưng tục ngữ câu ‘gái theo trai cách lớp màn’, khi về nhà họ Liễu, ngày đêm các ở bên , ai sẽ xảy chuyện gì.”
Trong tưởng tượng của nàng, Liễu Lăng Phong hẳn sẽ giải thích nghiêm túc, vẻ mặt luống cuống .
nàng vạn ngờ, , chẳng một lời nào.
Tô Noãn khỏi tự hỏi, sai điều gì, chạm đến vảy ngược của chăng?
Nghĩ cũng , như , chẳng rõ ràng là tin tưởng .
Nàng đang do dự nên xin thế nào, bỗng nhiên ôm lòng.
Mãi một lúc lâu, giọng trầm ấm của Liễu Lăng Phong vang lên bên tai: “A Noãn, thật sự vui.”
Vui điều gì?
“Nàng quan tâm đến , thật sự vui.”
Hóa là vì, tưởng nàng đang ghen tuông, nên vui ?
Tô Noãn chút cạn lời, nhưng dù nữa, giận là , nàng nhắm mắt , vòng tay ôm lấy .
Liễu Lăng Phong : “Nàng yên tâm, cho dù trở về, ngày đêm ở bên cũng chỉ nàng và Vương Miễu thôi.”
Tô Noãn khẽ nhổ một tiếng, ngượng ngùng : “Ai ngày đêm ở bên chứ, chẳng sợ nhàm chán phát ngấy .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-667.html.]
Liễu Lăng Phong cũng phản bác, cứ thế ngây ngô, chẳng chút dáng vẻ của một chủ gia đình nào.
Khi hai ở bên , thời gian trôi qua đặc biệt nhanh chóng. Khi ngang qua trấn, Liễu Lăng Phong dừng xe ngựa một khách điếm.
Tô Noãn hỏi: “Chúng về nhà ngay ?”
“Về nhà chẳng còn chuyện gì đang chờ, cứ nghỉ ngơi hai ngày tính.”
Chẳng bao lâu , Liễu Tài Cẩn và Bạch Ngọc Lan đuổi kịp. Lúc đó, họ đang dùng bữa trong đại sảnh, Liễu Tài Cẩn xuống lớn tiếng càu nhàu: “Tam ca, thật sự quá nghĩa khí, lặn lội đường xa đến đón , còn thì , chẳng thèm chào hỏi một tiếng.”
Đối với kiểu điều , Liễu Lăng Phong căn bản để tâm.
Liễu Tài Cẩn luyên thuyên tiếp: “Ta thì chẳng , nhưng thể lạnh nhạt với tiểu tẩu t.ử chứ, nữ nhân là để mà cưng chiều, chứ để mà ghẻ lạnh, cho , nếu còn như , tẩu t.ử sớm muộn gì cũng theo khác.”
Hai dù cũng thành hôn, Liễu Tài Cẩn , Tô Noãn chút tự nhiên: “Chàng .”
Đồng thời ấn tượng về Liễu Tài Cẩn cũng hơn một chút.
“A Noãn, nàng hiểu!” Liễu Tài Cẩn đau lòng chỉ Liễu Lăng Phong : “Ê, , đừng xem lời là gió thoảng bên tai, cái gọi là nữ nhân . Huynh đối với nàng, thì thể ngăn cản khác đối với nàng, ?”
Thế nào là thể ngăn cản khác đối với nàng? Chẳng điều rõ ràng là đào góc tường ?
Ánh mắt Liễu Lăng Phong rơi chiếc vòng đeo cổ tay Bạch Ngọc Lan, ánh mắt trở nên sâu hơn, khẽ nhíu mày.
Chàng nhớ rõ, chiếc vòng là do Liễu Tài Cẩn dày công chọn lựa, tặng cho Tô Noãn.
Bạch Ngọc Lan cố gắng hòa giải, nũng nịu đẩy nhẹ Liễu Tài Cẩn, như ngừng: “Ngũ gia, đừng nữa.”
Quả là nữ nhân hiểu chuyện bao!
Liễu Tài Cẩn liếc Bạch Ngọc Lan, sang Liễu Lăng Phong với vẻ mặt giận sắt thành thép: “Sống trong phúc mà hưởng phúc! Sớm muộn gì cũng hối hận thôi.”
Nói xong, đầu , Tô Noãn với vẻ mặt thâm tình: “A Noãn, nàng yên tâm, đợi chúng thành , nhất định sẽ yêu thương nàng thật , tuyệt đối để nàng chịu nửa phần tủi .”