Chương 606: Thật sự còn mặt mũi
"Vậy theo ý ngài, bát tào phớ , nên đáng giá bao nhiêu văn tiền đây?"
Ông lão ngẩng đầu, tấm biển hiệu phía , : "Đậu hũ Bạch gia Bồng Lai, Vua ban bút ngự, Món ngon Tứ vương gia yêu thích nhất, mấy chữ đập xuống, cho dù nhiều hơn, bát tào phớ cũng đáng giá, cô nương cứ việc giá ."
"Vừa Trương đại ca với , bát tào phớ , năm văn tiền một bát." Giữa tiếng kinh ngạc của , Tô Noãn : "Năm văn tiền là tiền công và vốn liếng của vợ chồng Trương đại ca, các vị gia nếu ăn thấy sảng khoái, để chút tiền thưởng là thể biểu thị sự khen thưởng, điều đáng gì, nhưng hơn nữa là để nhiều hơn nữa ăn bát tào phớ !"
"Hay lắm!" Lúc , những nghèo đang tụ tập xung quanh xem náo nhiệt, đều vỗ tay tán thưởng.
Đa phần là bần nông.
"Trương đại ca, Linh Chi tẩu tử, phiền hai suốt thời gian qua ."
Trương Hữu Chí và Linh Chi liên tục xua tay, "Không phiền, ghé , vợ chồng chúng sẽ dùng thứ nhất để chiêu đãi hai ."
Tô Noãn gật đầu, mấy cùng rời .
Sau khi họ , hai đàn ông dáng vẻ tuấn tú, đội nón lá, xuống quầy hàng, lớn tiếng gọi: "Cho hai bát tào phớ!"
"Vâng!"
Làm xong, Linh Chi bưng bát qua, cẩn thận : "Khách quan, tào phớ của ngài đây, xong ."
Một trong hai đàn ông khẽ gật đầu, từ trong lòng lấy một thỏi bạc đủ mười lạng, ném cho Linh Chi bỏ .
Tào phớ, một ngụm cũng uống.
Nói về Tô Noãn và những khác, bốn họ chung một xe ngựa.
Lương Nhị Lang và Lý Tiểu Ngọc xe vòng vo dò hỏi, "Giờ Đại ca là cử nhân đại nhân ? Phát tài ở ? Là chuẩn tiếp tục thi cử chờ bổ nhiệm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-606.html.]
Một loạt câu hỏi, Liễu Lăng Phong một lời nào.
Hiện tại đang nghĩ đến việc khi về nhà sẽ gì, triều đình và Liễu gia đối kháng, tuy các phục , nhưng cũng dám hành động lớn, nhưng trở về, cửa ải triều đình qua, khi về, tất yếu sẽ nội đấu.
Nội đấu thì sợ, nhưng chỉ sợ Lương Nhị Lang trở về la toáng lên, cho đều chính là Lương Đại Lang.
Tuy trong lòng cũng nghĩ đến cha , nhưng sợ kẻ lòng lợi dụng điểm , bức ép uy hiếp.
Nói là một đóng hai vai, nhưng cả hai bên đều thể thiếu , trừ khi tự chia hai nửa.
Trong xe xóc nảy, bụng chút quặn thắt.
Chàng nhịn với Tô Noãn: "Nước!"
Nước trong bầu nước, đều là nước suối gian, uống một ngụm, mát lạnh thấu tim, cảm giác khó chịu đỡ hơn một chút.
Chàng nhịn uống thêm vài ngụm.
"Đại ca, là thẳng tính, rốt cuộc tình hình trong nhà thế nào, cho , chẳng lẽ cha chuyện gì bất trắc?"
Thần sắc Lương Nhị Lang căng thẳng, giống giả vờ.
Liễu Lăng Phong đang suy nghĩ dùng lời lẽ nào để giải thích, bên tai truyền đến giọng của Tô Noãn: "Đại Lang ca, sự việc đến nước , cũng giấu nữa, chi bằng chúng thật ?"
"Sự thật gì?"
Không chỉ Lương Nhị Lang, ngay cả Liễu Lăng Phong cũng vẻ mặt mờ mịt.
"Được! Huynh !" Tô Noãn Lương Nhị Lang, vẻ mặt đau buồn : "Huynh , chúng với ngươi, thật sự là còn mặt mũi nào, đại ca ngươi, , g.i.ế.c !"
Lương Nhị Lang trợn tròn mắt: "G.i.ế.c ?"
"Chính là mà ôm tro cốt về ." Tô Noãn , "Người đó cũng là học trò, nhưng vì ý kiến bất đồng, nhất thời lỡ tay."