Chương 434: Chỉ Thiếu Gió Đông
Bách Lý Thiếu Dương rõ nên cảm tạ hoàng hận đến thấu xương .
Về phần Tô Noãn bên , nàng vẫn chuyện gì xảy . Liễu Lăng Phong vẫn mệt mỏi mà vận động, thứ cứ mãi chịu tiêu tan. Đã mấy nàng chui ngoài uống ngụm nước, đều Liễu Lăng Phong túm chân kéo về giường.
Nơi còn thứ gì tiết nữa, nhưng thứ vẫn cứ ngạo nghễ, chịu xẹp xuống.
Bên ngoài, Bạch Ngọc Lan cũng hề nhàn rỗi. Sau khi Bạch Diễn Trung rời , nàng lẻn thư phòng, tìm thấy một cuốn sổ ghi chép đầy chữ trong ngăn mật phía lưng ghế.
Nàng đến thứ từ lâu, chỉ là vì gả cho khác, tiện về, nên vẫn động đến.
Lần chiêu khổ nhục kế, là để thể ở nhà họ Bạch.
Trình Uyển Thu hận nàng, ngày nào cũng trông chừng hai đứa trẻ kỹ, khi Bạch Diễn Trung vắng nhà, nàng ở Tây Viện tuyệt đối bén mảng đến Đông Viện. Điều cho nàng cơ hội, chỉ cần dọa một chút là nàng sẽ về.
Bạch Ngọc Lan mở sổ , phủi lớp bụi bám đó.
Chữ hiện rõ ràng, đó ghi đầy đủ ngày tháng năm Bạch Diễn Trung hối lộ, cùng với bằng chứng cần trình cho vị đại gia bên xem xét.
Nàng nhếch mép , vạn sự chuẩn xong, chỉ còn thiếu gió đông.
Quan mới nhậm chức thường đốt ba ngọn lửa. Có thứ , chắc chắn sẽ khiến Bạch Diễn Trung thẩm vấn.
Bên , Tô Noãn chắc chắn cũng thể thoát .
Bây giờ, khắp hang cùng ngõ hẻm đều đồn đãi rằng con trai của Bạch Diễn Trung con ruột. Chỉ cần , tin, đuổi Trình Uyển Thu ngoài, thì quan phủ sẽ lập tức đến tận nhà, bắt tống ngục. Nhà họ Bạch to lớn , sẽ là của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-434.html.]
Có bạc, sẽ cần sắc mặt của tên ngốc nữa, thể sống một cuộc sống tự do.
Nghĩ đến cuộc sống tự do, Bạch Ngọc Lan nhíu mày, bạc , hẳn là của nàng, tại vô cớ chia cho một ngoài chứ?
Mặc dù ngoài là phu quân của nàng.
Ve sầu bắt ve, chim sẻ rình , đó chính là kế hoạch của Bạch Ngọc Lan.
Nàng cất sổ , thứ trở nguyên trạng, khỏi phòng, khóa cửa .
Còn ở Bạch Vị Hiên, Liễu Lăng Phong hết sạch lực lực bao nhiêu cọ xát, cuối cùng cũng ngủ say. Hắn thì ngủ thoải mái , nhưng một cánh tay và một bắp chân đều đè nặng lên Tô Noãn, khiến nàng lén lút trở cũng .
Nàng vốn cứ thế ngủ một giấc, nhưng lúc nãy nàng đạp cửa xông , cũng trả tiền phòng. Giờ , tiểu nhị đang ngoài cửa chặn hỏi nghỉ qua đêm .
Vì các phòng ở đây, ban ngày thể cho khách tiêu dùng một lượng bạc nhất định mượn nghỉ ngơi một lát, nhưng đến tối, nếu rời , sẽ tính thêm bạc.
Tiền cơm thì Bạch Diễn Trung thanh toán , nhưng tiền phòng thì !
Tiểu nhị tiếp tục gõ cửa, “Khách quan, ngài còn thức ?”
Đối diện với cánh tay và cái chân của Liễu Lăng Phong, Tô Noãn quả thực thể cử động, thế là nàng một câu: “Ngươi lui xuống , sáng mai sẽ trả cho ngươi.”
Liễu Lăng Phong hình như phiền, bực bội cựa quậy một chút, lẩm bẩm: “Nương tử, đừng ồn, ngủ thêm lát nữa.”
Theo lý mà thì sáng mai trả cũng , nhưng tiểu nhị quen bọn họ, lỡ họ chạy mất thì , “Khách quan, đây là quy củ.”
Vẻ mặt Liễu Lăng Phong càng thêm khó chịu.
Quy củ là c.h.ế.t, là sống!
Tô Noãn ngờ tiểu nhị cố chấp như , bèn bực : “Ta bây giờ dậy , là ngươi đến nhà Bạch Diễn Trung mà đòi?”