Chương 388: Trong hồ lô bán t.h.u.ố.c gì
“Việc chẳng ? Sao đ.á.n.h ?”
“Tốt gì mà , mặt chúng , chính là… là Bạch lão gia!” Lương lão gia thở dài, “Hắn sinh con trai nên đến đây tạ ơn, ai ngờ chạm mặt chúng , dùng bạc đổi chỗ mặt và ngươi, cứ kéo chuyện, bắt chúng con trai , Đại sư giảng gì, chúng rõ một chữ, ngươi đây là sợ Bồ Tát quở trách.”
Không ngờ Bạch Diễn Trung đưa cả con đến, Tô Noãn hỏi: “Đứa bé đó sinh non, bế ngoài sớm ?”
Lương lão gia bất đắc dĩ, “Ai ! Nếu chỉ khoe con trai thì thôi , đằng còn vẻ mặt đồng cảm , ngờ tuổi cao như , vẫn thể con trai, còn nhà họ Lương chúng thì t.h.ả.m hơn, sinh hai đứa con trai, cuối cùng chẳng đứa nào nối dõi tông đường, ngươi xem tức ?”
Ngay cả một điềm tĩnh như Tô Noãn xong cũng nổi cơn thịnh nộ, huống chi là Lương đại nương một hiền từ.
Dù cho Lương Đại Lang còn sống, thì chẳng còn Nhị Lang ? Nhị Lang lúc họ trốn , Tiểu Ngọc m.a.n.g t.h.a.i .
Đây chẳng là đang nguyền rủa !
Tiếp đó lời qua tiếng , cãi vã càng lúc càng lớn, tay động chân.
May mà đầu nhà họ Liễu phát hiện điều bất thường, mặt quát mắng, nếu cái già của họ còn xảy chuyện gì nữa!
Hai nhà tách , chuyện coi như xong.
Tô Noãn nuốt trôi cục tức , nghĩ tới nghĩ lui, nàng : “Mẹ, họ đông , động tay chân thể thắng họ, gặp , cứ lăn đất, gào ầm ĩ, đảm bảo họ dám động đến , chỉ xin đừng dậy là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-388.html.]
Lương đại nương và Lương lão gia xong trố mắt ngạc nhiên.
Rồi nàng mới mở lời khuyên nhủ: “Với , đừng giận dỗi nữa, cái gọi là tâm thành thì linh, tâm ý của cha Bồ Tát sẽ .”
Sắc mặt Lương đại nương dịu một chút, thở dài: “Nha đầu béo, lưng , thật sự là tên họ Bạch đó quá đáng! Rõ ràng là khoe khoang già mà vẫn khỏe, còn nhà họ Lương chúng hai đứa con trai mà hậu duệ! Phì, cũng xem cái tuổi đó của , là con của ai nữa!”
Mắt Tô Noãn sáng lên.
Bạch Diễn Trung , ngày thường ăn sung mặc sướng, trác táng quen , nên bước hư phù, hai mắt vô thần, da vàng môi đỏ, răng thưa sợ lạnh, rõ ràng là một bộ dạng thận tinh suy kiệt nghiêm trọng, như , với cái tuổi đó, còn thể khiến nữ t.ử thụ t.h.a.i ?
Hắn con trai mười mấy năm nay, nên thể khẳng định bao giờ tránh thai, mười mấy năm thành công, giờ m.a.n.g t.h.a.i ?
Tô Noãn cẩn thận tính toán, khóe môi khẽ nở một nụ khó nhận .
Lương lão gia nhẹ nhàng vỗ vai nàng, “Ngươi gì ! Lời thể lung tung ?”
“Ta mặt khác .” Lương đại nương , dùng tay áo lau mắt, “Cũng kiếp tạo nghiệp gì, con trai đáng thương của ơi, rốt cuộc bao giờ mới trở về.”
Thấy tình hình , Tô Noãn chuyển đề tài, “Vậy ngoài khoe con trai còn gì nữa ?”
“Có chứ.” Lương đại nương gật đầu, “Cứ nằng nặc mời chúng đến phòng ăn cơm, phì, thà ăn cám chứ đến phòng .”
Tô Noãn ngẩn .
Cái tên Bạch Diễn Trung , rốt cuộc là trong hồ lô bán t.h.u.ố.c gì?
giờ đoán cũng vô dụng, chuyện chỉ thể đợi Cát Lại T.ử trở về mới rõ.