Chương 303: Thật Là Có Phúc Khí
Kẻ tay trắng sợ kẻ của, đến lúc đó vẫn là trong nhà gặp họa.
Nghĩ , Bạch Lê Hoa: “Nha đầu béo, nàng ?”
“Nha đầu béo…” Lương đại nương vẻ mặt căng thẳng, sợ nàng lời gì đòi mạng.
Bạch Lê Hoa thấy khó xử, theo cái thế cục , Lương đại nương chắc chắn sẽ khoanh tay , rốt cuộc, đợi thôn trưởng cùng , chuyện vẫn sẽ như cũ.
Nàng đem bộ sự việc xem xét một lượt trong đầu, đối với Lương đại nương, chỉ cần bà quá đáng, nàng sẽ khó.
Dù bà cũng theo Lương lão cha cả đời.
Lương lão cha già , cũng cần một bầu bạn.
Một ý niệm chợt nảy trong lòng, nàng : “Các vị cũng , là một quả phụ, nhưng cũng lời bỏ mặc già, cho nên định mỗi tháng cấp ba trăm văn tiền sinh hoạt, còn về phần nhị phòng bọn họ, tay chân, thuộc quyền quản, chỉ mong đừng những chuyện như thế nữa là .”
Lương đại nương còn thể lao động, ba trăm văn tiền đủ cho hai bọn họ sống một cuộc sống tươm tất.
nếu bọn họ chia bạc của hai thành khẩu phần cho bốn năm , thì thể trách nàng .
Lời hợp tình hợp lý, đạo lý cả nhà đều trông cậy một nàng nữ nhân nuôi dưỡng.
“Nhìn xem, cô nương thật là điều, Lương gia cưới nha đầu béo đúng là phúc phần …”
“ thế, đúng thế.”
…
Trong tiếng bàn tán của những xung quanh, Cát Lại T.ử vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Được, lời của nàng, Lương nhị lang còn dám chuyện hỗn xược đó nữa, sẽ đ.á.n.h nát óc !”
Những hán t.ử huyết khí đều phụ họa, chỉ cần Lương nhị lang dám động thủ, chắc chắn sẽ chẳng lợi lộc gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-303.html.]
Tiêu Tường phục: “Không , chuyện hôm nay cứ thế là xong ?”
Bạch Lê Hoa gật đầu: “Xong .”
Tiêu Tường nghẹn một trong họng, sang chọc đầu nàng mắng: “Bạch Lê Hoa, ngươi hèn nhát như , cưỡi lên cổ bậy , dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng như thế? Ngươi thể nhịn cơn tức chứ nhịn !”
“Này cô nương, tuổi còn trẻ độc địa như .” Lương đại nương bọn họ thiết, sợ nàng thêm dầu lửa, liền vội vàng : “Chuyện nhà liên quan đến ngươi, đừng chỉ trỏ!”
Cái dáng vẻ đó, nếu bên cạnh giữ , e rằng nhào tới xé xác Tiêu Tường .
Bạch Lê Hoa thâm ý về phía Lương nhị lang một cái: “Yên tâm , tự chừng mực.”
Nói xong nháy mắt với nàng.
Tiêu Tường sững sờ, môi mấp máy nhưng cuối cùng thêm lời nào: “Lười để ý đến ngươi.”
Lương đại nương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì cứ quyết định như thế ! Hết chuyện , hết chuyện , về …”
Lý Tư Minh cùng Bạch Lê Hoa xác nhận nữa mới dẫn Lý Phú rời .
Trước khi , Lý Phú : “Nếu chuyện gì cứ tìm !”
Bạch Lê Hoa mỉm gật đầu.
Tân phòng lấy , Lương nhị lang và Lý Tiểu Ngọc lủi thủi trở về lão phòng, lâu , Lương lão cha và Lương đại nương cũng bỏ .
Trong sân chỉ còn Bạch Lê Hoa, Tiêu Tường và Cát Lại Tử.
Nàng cố ý giữ bọn họ .
“Ta , loại hỗn tạp như Lương nhị lang, ngươi cho một chút màu sắc để xem thì sẽ khắc cốt ghi tâm.” Tiêu Tường bĩu môi, vẻ mặt bất mãn Bạch Lê Hoa: “Bây giờ ai , ngươi cho chứ.”
Vừa nàng cố nén cục tức trong lòng lâu .
Bạch Lê Hoa nàng là vì , sợ nàng mới góa bụa khác ức hiếp, nàng trầm ngâm một lát: “Trong tình cảnh , việc gì cả, chi bằng buông tha cho bọn chúng một phen, chúng từ từ bàn bạc .”