Chương 292: Lòng Vương Gia, Kim Dưới Đáy Biển
Mặc dù là một Vương gia nhàn rỗi, nhưng phận dù cũng là Vương gia. Từ nhỏ đến lớn, gió gió, mưa mưa. Giờ đây chẳng qua là vì thu liễm sự sắc bén, mới tạm giao quyền lực trong tay. Vậy mà lúc nào, ngay cả một thôn phụ nhỏ bé cũng dám cự tuyệt ?
Đây là đầu tiên Bạch Lê Hoa thấy Bách Lý Thiếu Dương nổi giận.
nàng hề sợ hãi, đối diện với ánh mắt : “Phu quân thi cốt lạnh, lời Vương gia đây xem như lời đùa. Chỉ là xin ngài đừng bao giờ những lời như để trêu chọc nữa.”
Dựa phận của Bách Lý Thiếu Dương, còn đến mức chuyện ức h.i.ế.p kẻ yếu, cưỡng đoạt quả phụ.
Dù , cũng sẽ dè chừng phận, sẽ công khai. Mà nếu vứt bỏ phận Vương gia, thì còn điều gì khiến Bạch Lê Hoa sợ hãi?
Bách Lý Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, thần sắc mặt âm trầm như nước: “Nói đùa? Bổn Vương giống loại đùa ?”
Chàng quyết tâm nàng, sẽ dễ dàng bỏ cuộc.
“Vương gia bớt giận.” Bạch Lê Hoa quỳ xuống đất: “Ngài thể để mắt đến tiện , sẵn lòng nạp tiện thất, đó là vinh hạnh của tiện . Tuy nhiên, tiện từ nhỏ điên điên khùng khùng, thể lên mặt bàn, e rằng sẽ mất mặt ngài. Hơn nữa còn phận quả phụ , nếu thật sự thất của ngài, nhất định sẽ thiên hạ chê .”
Nàng cứ liên tục dùng từ "tiện " (chỉ quả phụ tự xưng) trong lời , ngừng nhắc nhở về phận quả phụ của nàng. Nếu nhất quyết theo ý , chính là cậy quyền cướp đoạt. Nghe khiến Bách Lý Thiếu Dương trong lòng cảm thấy phiền muộn.
Giọng của càng lúc càng khó chịu, hỏi: “Nói như , là ngươi đang suy nghĩ nhiều cho Bổn Vương?”
Bạch Lê Hoa cúi đầu, gì.
Thấy dáng vẻ của nàng, Bách Lý Thiếu Dương đảo mắt, trêu chọc: “Nếu ngươi suy nghĩ nhiều cho Bổn Vương như , hẳn là trong lòng . Ngươi yên tâm, ngươi Vương phủ, đảm bảo sẽ bạc đãi ngươi.”
Bạch Lê Hoa cứng đờ. Dù thấy thần sắc của , nhưng vẫn sự đắc ý trong giọng điệu. Nàng vạn ngờ Bách Lý Thiếu Dương đến kết luận , rõ ràng nàng rõ ràng đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-292.html.]
Đang lúc do dự nên thế nào, bên cạnh truyền đến tiếng ha hả của Bách Lý Thiếu Dương.
Bạch Lê Hoa ngẩng đầu lên, ngây .
Mãi một lúc lâu, Bách Lý Thiếu Dương mới ngưng , đưa tay đỡ nàng dậy: “Hôn nhân cưới gả, thuận theo ý nguyện của hai bên. Nếu ngươi gả Tứ Vương phủ của , tự nhiên sẽ miễn cưỡng ngươi. Sau , ngươi cần vòng vo với .”
Thì là đang trêu nàng.
Bạch Lê Hoa thở phào nhẹ nhõm, nở nụ mỉm chi: “Tạ ơn Vương gia.”
Bách Lý Thiếu Dương phất tay: “Được , về .”
Vừa nhấc chân định bước , giọng từ phía truyền đến: “Lời , là nghiêm túc.”
Bước chân Bạch Lê Hoa khựng , cuối cùng vẫn bước qua ngưỡng cửa ngoài.
Thế nhân đều lòng phụ nữ khó dò như kim đáy biển, nhưng theo nàng thấy, nên đổi thành: Lòng Vương gia, kim đáy biển.
Cho đến khi bóng dáng nàng còn thấy nữa, Bách Lý Thiếu Dương mới án thư, mài mực vung bút, xong một phong thư, dặn dò ám vệ đang ẩn : “Mang thư gửi đến Liễu gia.”
Giọng mang chút cảm xúc.
Cùng với bức thư đưa , còn một khối ngọc bội thượng hạng.
Theo tiếng , một bóng từ trong bóng tối xuất hiện, nhận lấy thư, nhanh chóng biến mất.
Sau đó, Hiên Viên Văn Hoán từ cửa bước , vẻ mặt vui: “Ngươi cứ thế để nàng rời ?”
Bách Lý Thiếu Dương gật đầu: “Sao ?”