276. “Chỉ là... đau lưng”
Ngày hôm , Tống Tử Dao dậy muộn.
Đàm Kim Hạ dặn dò Chương Mỹ Hà bàn ăn là cần gọi Tống Tử Dao dậy, cứ chuẩn bữa sáng chờ cô là .
Tiểu Học Trí : “Không ngủ nướng, con gọi dậy.”
Tiểu Học Sảnh và Tiểu Học Uyển đang ghế ăn dặm cũng bắt chước theo:
“Không ngủ nướng!”
“Gọi dậy!”
Đàm Kim Hạ vội ngăn con trai lớn đang định hành động , suy nghĩ một lát, dỗ dành: “Mẹ khỏe, thể ngủ nướng.”
Tiểu Học Trí lộ vẻ lo lắng: “Mẹ bệnh ạ?”
Đàm Kim Hạ: “... Cũng bệnh, chỉ là... đau lưng.”
Tiểu Học Trí nghiêng đầu, vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Đàm Kim Hạ sợ con trai tiếp tục hỏi thêm.
May mà Tiểu Học Trí nhanh chóng : “Vậy thôi ạ, để nghỉ ngơi .”
Đàm Kim Hạ lau mồ hôi trán.
Trời ơi, vì đối phó với một thằng nhóc con mà sáng sớm đổ mồ hôi!
Đàm Kim Hạ nhanh chóng ăn xong bữa sáng, chạy trốn như bay khỏi nhà.
Tôn A Hoa thu ánh mắt, nháy mắt với Chương Mỹ Hà: “Vợ chồng trẻ tình cảm thật nhỉ.”
Chương Mỹ Hà “chậc” một tiếng: “Không với cô , ít bình luận về Tử Dao và Kim Hạ thôi.”
Tôn A Hoa vui: “ mặt họ, chỉ là đang chuyện phiếm với cô thôi mà.”
Chương Mỹ Hà trông hai đứa nhỏ ăn cơm, liền liếc Tôn A Hoa một cái, ý là chuyện phiếm với bà cũng .
Tôn A Hoa âm thầm bĩu môi.
Bà ở nhà hơn một năm, cảm thấy thứ đều , chỉ điều Chương Mỹ Hà quản lý thì thoải mái.
Nghĩ hồi ở trong làng, tình cảnh Chương Mỹ Hà cũng gần như bà , thậm chí còn sống bằng bà , mà bây giờ cưỡi lên đầu bà .
Dựa cái gì chứ?
Chỉ dựa Chương Mỹ Hà đến , quan hệ với chủ nhà hơn ?
Chẳng qua là giỏi nịnh nọt mà thôi...
Tôn A Hoa dọn dẹp bàn ăn, suy nghĩ, thế nào để đè đầu Chương Mỹ Hà xuống đây?
“A Hoa, lát nữa cô dẫn Bối Bối và Bảo Bối ngoài chơi , nấu cà phê cho Tử Dao.” Chương Mỹ Hà cũng bước bếp.
Tôn A Hoa đảo mắt: “Hay là, cô dạy cách nấu cà phê .”
Chương Mỹ Hà ngạc nhiên: “Trước đây bảo cô học cô học, bây giờ tự nhiên học?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-276.html.]
Tôn A Hoa: “Ờ... sợ dốt, học mà.”
Chương Mỹ Hà : “Không khó , dạy cô.”
Thế là, khi Tống Tử Dao xoa eo bước xuống lầu, bưng cà phê và bánh mì sandwich đến mặt cô là Tôn A Hoa.
Tống Tử Dao thấy lạ nhưng cũng nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, khi nhấp một ngụm cà phê, cô nhíu mày, thẳng: “Dì Tôn, dì cho quá nhiều bột cà phê ? Đắng quá.”
“À?” Dì Tôn chút luống cuống: “Vậy, nấu cho cô nhé...”
“Không cần , hôm nay uống sữa .” Tống Tử Dao dậy, tự tủ lạnh trong bếp lấy sữa đổ một cốc.
Tôn A Hoa lo lắng theo: “Tử Dao , sữa cần đun nóng lên uống ? Uống lạnh như ?”
Tống Tử Dao lắc đầu: “Không , uống lạnh.”
Tống Tử Dao phòng ăn nữa, mà thẳng xuống chiếc bàn ăn nhỏ trong bếp.
Tôn A Hoa thấy hôm nay lấy lòng Tống Tử Dao, chút do dự nên thực hiện kế hoạch tiếp theo .
Nghĩ nghĩ , bà c.ắ.n răng liều.
“Chuyện , Tử Dao .”
Tống Tử Dao ngước mắt lên cụp xuống, : “Dì chuyện gì thì dì Tôn.”
Nghĩ đến Tống Tử Dao vốn dĩ dễ chuyện, Tôn A Hoa lấy bình tĩnh.
“Khụ khụ, là thế , đây cô là tìm thêm một giúp việc , một giới thiệu.”
“Ồ?” Tống Tử Dao hỏi: “Là ai ?”
Tôn A Hoa dừng một chút, thẳng: “Là con gái , nó năm nay mười bảy tuổi , là một đứa bé đặc biệt siêng năng tháo vát!”
Tống Tử Dao nhíu mày: “Tuổi còn nhỏ như , con bé học ?”
Tôn A Hoa vội : “Có học chứ, nó là bạn cùng lớp với Ngọc Nhi nhà Mỹ Hà đó, đều là học sinh cấp ba.”
Tống Tử Dao: “Đã là học sinh cấp ba, tại nó giúp việc?”
Tôn A Hoa ngượng ngùng: “Nó học kém, nào thi cũng cuối lớp, chắc chắn trông mong gì đại học , chi bằng sớm ngoài tìm tương lai.”
Tôn A Hoa gọi con gái đến từ lâu, chỉ là tìm cơ hội .
Nghe Tống Tử Dao tìm thêm giúp việc, bà liền nảy ý định.
Con gái ở trường cũng chỉ lãng phí thời gian, chi bằng đến giúp việc.
Kiếm vài năm tiền của hồi môn, về quê tìm lấy chồng, cũng là một lối thoát.
Hơn nữa, nếu con gái đến, bà cũng thêm một giúp đỡ.
Trong nhà ba giúp việc, hai là con ruột, một Chương Mỹ Hà còn thể cưỡi lên đầu con họ nữa ?