“ , ăn đang , giải quyết vấn đề cơm áo gạo tiền cho bao gia đình của Nhà máy Hóa chất !”
“ thế, tháng vợ chỉ lĩnh mười tám tệ tiền lương! Chưa bằng một nửa ngày . Ông xem vật giá bây giờ, mỗi ngày một khác, thế thì sống nổi?”
Mặc dù chỉ tám mươi sang Nhà máy Xà phòng, nhưng cơ bản đều là các gia đình cả hai vợ chồng .
Vì , công nhân ở đây nuôi sống ít nhất một phần ba gia đình trong nhà máy.
Nếu tình hình còn tệ hơn nữa, e rằng khó mà giải quyết .
Phó giám đốc Tôn vẫn cứu vãn tình thế: “Mọi bình tĩnh! , Tôn Lực Quốc, ở đây đảm bảo với , khi Nhà máy Xà phòng thu hồi...”
Lời ông còn hết, cắt ngang.
“Ông chẳng qua là cướp lấy thương hiệu nên danh tiếng của thôi ? Bây giờ cướp , ông còn tự tin gì mà thể hơn ?”
“ thế, thiết , kỹ thuật, tự tin từ mà ?”
Phó giám đốc Tôn dùng đôi mắt sắc bén chằm chằm đám đông, tìm rốt cuộc là ai đang gây rối.
quá đông, cùng , mỗi một câu, chốc lát trở nên hỗn loạn.
“Mới sáng sớm gì thế ?” Giọng uy nghiêm của Giám đốc Nghiêm vang lên.
Các công nhân lên trời, vẫn còn sớm ? Chắc cũng hơn chín giờ , Giám đốc Nghiêm giờ mới !
Giám đốc Nghiêm xách cặp công văn tới, quét mắt một lượt .
Thực trong lòng ông hiểu rõ chuyện gì xảy , dù ông cũng kinh doanh ở nhà máy bấy nhiêu năm, ngay cả việc con mèo hoang ngoài nhà ăn tháng đẻ mấy con ông cũng rõ.
Tuy nhiên ông vẫn lạnh giọng yêu cầu Phó giám đốc Tôn kể sự việc một .
Trong lúc Phó giám đốc Tôn lắp bắp kể , Đàm Kim Hạ cũng đang quan sát sắc mặt Giám đốc Nghiêm.
Không ngoài dự đoán, Giám đốc Nghiêm cuối cùng vẫn về phía .
Lần bác bỏ ý kiến của Giám đốc Nghiêm, để ông “cắn” một miếng thịt nào của .
với phong cách việc của Giám đốc Nghiêm, nhiều nhất là ngày hôm đó ông sẽ dạy cho một bài học, đó vẫn sẽ tiếp tục “hướng về” .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-250-2.html.]
Dù , Giám đốc Nghiêm chỉ xem trọng một thứ duy nhất, còn những thứ như thể diện danh tiếng, đều quan trọng.
Đàm Kim Hạ đá , ngoài bản Đàm Kim Hạ, thiệt hại lớn nhất chính là Giám đốc Nghiêm.
Đợi đến khi Phó giám đốc Tôn xong, Giám đốc Nghiêm cố ý trầm ngâm một lúc lâu, mới : “Hai ngày nay về nhà cũng suy nghĩ nhiều, cảm thấy việc thỏa đáng.”
“Một là hợp tình hợp lý, hai là trách nhiệm với công nhân.”
“Tình hình của Nhà máy Hóa chất thì đều , đến giờ vẫn ai tìm lối thoát. Người , Tiểu Đàm, giúp chúng san sẻ gánh nặng nuôi công nhân, lẽ nên cảm ơn mới đúng, thể qua cầu rút ván?”
“Con sông còn qua, mà dỡ cầu, sợ rơi xuống sông ?”
Phó giám đốc Tôn hừ lạnh một tiếng: “ thu hồi Nhà máy Xà phòng về, chẳng là tìm lối thoát cho Nhà máy Hóa chất chúng ?”
Giám đốc Nghiêm: “Cái lối thoát của tính là lối thoát gì? Sao thấy tương lai vô vọng, một màu đen kịt thế?”
Giám đốc Nghiêm chỉ các công nhân đang mặt: “Nếu thì đến đây gây rối với ? Anh đang hại đấy!”
“Ông bậy!” Phó giám đốc Tôn tức đến mức buột miệng năng suy nghĩ: “ là một lòng một vì nhà máy, tuyệt đối chút tư lợi nào!”
Ánh mắt Giám đốc Nghiêm càng trở nên lạnh lẽo: “Ý là, tư lợi?”
Đương nhiên là !
dù Phó giám đốc Tôn mất lý trí đến , ông cũng sẽ lời .
“Lão Nghiêm, chuyện một ông cũng tính, chúng ...”
Lời còn dứt, Giám đốc Nghiêm ngắt lời: “Hay là mở một hội nghị công nhân, tất cả cùng tham gia bỏ phiếu .”
Tất cả bỏ phiếu?
Toàn nhà máy hơn năm trăm , ít nhất tám mươi cùng gia đình họ, đại đa sẽ bỏ phiếu cho việc giữ Đàm Kim Hạ .
Tuy nhiên vẫn đủ một nửa...
Phó giám đốc Tôn suy nghĩ một chút, đồng ý.